Về đến nhà đã rất khuya rồi.
Vân Xuyên dán ngón cái lên khoá vân tay, khi cửa được mở, vòng tay cũng rung lên.
Cậu không nghe được tiếng mở cửa, không thể biết được người khác ra vào.
Vì để an toàn nên khoá vân tay cũng có liên kết với vòng tay, chỉ cần cửa mở thì vòng sẽ lập tức rung lên.
Vân Xuyên cẩn thận khóa cửa lại, cởi áo khoác, đang chuẩn bị sờ soạng trong bóng tối để về phòng, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.
Vân Vân bước ra khỏi phòng, vẻ mặt vô cùng buồn ngủ, dùng tay làm ra vài ký hiệu.
[Về rồi à.]
Trên mặt Vân Xuyên là vẻ áy náy, cũng có trách cứ: [Mẹ, con đã nói hôm nay con về muộn rồi, mẹ ngủ không cần đeo vòng tay, con đánh thức mẹ mất.]
Vân Vân cười lắc đầu, [Quen rồi, không đeo thì không ngủ được.
Hơn nữa, mẹ phải chờ con về mới yên tâm.]
Vân Xuyên bất đắc dĩ, [Con đã hai mươi hai tuổi rồi, không còn là một đứa nhỏ.]
Vân Vân không nói gì nữa, làm mấy ký hiệu lung tung đối phó cậu, sau đó quay lại phòng ngủ.
Đều nói con lớn lên giống mẹ.
Đôi mẹ con này đúng thật rất giống nhau, giống khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, giống mắt hạnh sáng ngời, giống cả khí chất dịu dàng…
Còn giống hai lỗ tai khiếm thính bẩm sinh.
*
Tắm rửa sạch sẽ xong, Vân Xuyên về phòng ngủ của mình mà ngẩn người.
Hai giờ sáng, cậu vẫn không hề có chút buồn ngủ.
Lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, Vân Xuyên ngồi dậy, lấy một tấm ảnh ra khỏi ngăn kéo của tủ đầu giường.
Trên ảnh chụp là một nhà ba người bọn họ, khi đó Vân Xuyên vẫn là học sinh trung học nhỏ.
Cậu đứng giữa ba mẹ, một nhà ba người đứng ngược sáng, hình ảnh vừa ấm áp vừa tốt đẹp.
Khi đó nhiếp ảnh kỹ thuật số chưa phát triển, bức ảnh này không có bản điện tử, chỉ có một tấm ảnh mong manh cần giữ kĩ.
Đây cũng là tấm ảnh duy nhất của người một nhà bọn họ.
Sáu năm trước, sau khi ba Tần Tranh mất tích, bọn họ mãi mãi mất đi cơ hội chụp ảnh chung.
*
… Sáu năm trước, Tần Tranh nói bạn ông giới thiệu cho ông một cơ hội làm việc, muốn đi xem, sau đó thì không thấy ông đâu nữa.
Bạn bè đều khuyên Vân Vân báo cảnh sát, nhưng bà không báo.
Mặc kệ người khác khuyên bảo bao nhiêu, bà cũng không chịu báo.
Thời gian càng dài, mọi người cũng biết rõ nguyên nhân.
Ra ngoài công tác thật sự là một lý do vừa có lệ vừa hợp lý.
Ông chỉ đơn giản là muốn rời đi, rời khỏi căn nhà này, rời khỏi hai mẹ con.
Bạn bè không khỏi trách cứ Tần Tranh, rồi lại không thể thật sự mắng ông— ông vô trách nhiệm, nhưng ai cũng có thể hiểu.
Một nhà ba người mà đã có hai người bị câm.
Không nói gánh nặng sinh hoạt với người câm điếc khó thế nào, chỉ nói từ năm này qua tháng nọ chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ ký hiệu và đánh chữ để giao tiếp với nhau cũng đủ doạ người.
Tần Tranh chịu không nổi, muốn rời đi, thật ra là chuyện rất bình thường.
Về sau một mình bà dẫn theo Vân Xuyên mà sống, giống như là hoàn toàn không bị chuyện này ảnh hưởng, vẫn gặp ai cũng cười như trước.
Chỉ có Vân Xuyên biết, Vân Vân một chút cũng không vui vẻ.
Bà ngụy trang như vậy, trong lòng vẫn khổ sở.
Đã nói cả đời sẽ chăm sóc cho mẹ con bọn họ, đã nói sẽ mãi mãi không coi bọn họ như gánh nặng, cuối cùng vẫn đi luôn đấy thôi.
Lúc sau cũng có người giới thiệu đối tượng cho Vân Vân, nói là không muốn nhìn bà vất vả như vậy.
Vân Vân trả lời, [Không vất vả, Vân Xuyên nhà ta sẽ kiếm tiền nuôi tôi], chuyện này cứ qua loa như vậy mà trôi qua.
Có lẽ là không thể quên được Tần Tranh, hơn nữa, bà không muốn lại làm khổ người khác…
Tần Tranh nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn chạy đi, đổi thành những người khác, chỉ sợ một ngày cũng chịu không nổi nhỉ.
Trong nhà mãi mãi chỉ có một người nói chuyện, hỏi chuyện mãi mãi sẽ không có người đáp lại, muốn giao tiếp nhất định phải ấn vòng tay trước…
Buồn tẻ, nhạt nhẽo, không thú vị, một cuộc sống rất đau khổ.
Vân Xuyên suy nghĩ, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, ba giờ đây đang ở đâu, sau khi rời xa hai mẹ con, có phải cuộc sống của ông càng tốt hơn trước không.
*
Ngày hôm sau là thứ sáu, cô bé hàng xóm cách vách kia phải đi học.
Nhà hàng xóm này có hơi đặc biệt, ba mẹ đều công tác ở nơi khác, để lại con gái với ông bà sống với nhau.
Bà ngoại ông ngoại chưa từng đọc sách, trong việc học không thể giúp được gì, lại quá lo lắng về kỳ thi đại học, ngược lại tạo thành áp lực lớn cho cô bé.
Nhà hai người ở