Đêm đó Vân Xuyên nôn nóng đợi ngoài cửa rất lâu mà Vân Vân vẫn không hề có động tĩnh gì, hỏi cái gì cũng không trả lời, khuyên kiểu gì cũng không chịu ra ngoài.
Không chỉ như thế, hai ngày sau đó, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ Vân Vân gầy đi.
Mấy ngày nay bà không đi làm, cũng không ở nhà, ban ngày không biết bà lang thang nơi nào.
Phần lớn thời gian ở nhà đều dùng để ngẩn người, các giáo viên khác ở phòng học dạy ngôn ngữ ký hiệu cũng lo cho bà, lén lút hỏi thăm Vân Xuyên.
Vân Xuyên cảm ơn ý tốt của bọn họ, trong lòng cũng lo lắng giống họ.
Ngoài lo lắng về tinh thần và sức khoẻ của Vân Vân thì cậu còn sầu lo chuyện khác nữa.
Cậu nghi Vân Vân có khả năng là đã tìm được Tần Tranh rồi, nhưng ông ấy không chịu trở về.
Hoặc là Vân Vân không hề tìm được ông, có thể ông...! đã không còn nữa.
Cậu không thể tưởng tượng thêm lý do khác có thể làm Vân Vân đau khổ như vậy.
Ba đi rồi, dù trong lòng buồn bực như ít nhất bên ngoài vẫn tỏ ra lạc quan, mà bây giờ thì...
Tối nay, Vân Vân vẫn ăn cơm xong thì lập tức lấy cớ muốn nghỉ ngơi quay về phòng ngủ.
Vân Xuyên nhìn tơ máu chưa biến mất trong mắt bà, cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn không hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Cậu như người mất hồn về phòng mình, chán nản nằm lên giường.
Tình cảm của cậu đối với Tần Tranh rất phức tạp.
Cậu không tin ông sẽ vứt bỏ mẹ con họ là thật.
Tần Tranh là người hướng ngoại, rộng lượng nhất nhà bọn họ, ông làm người lương thiện và có tầm nhìn xa.
Vân Xuyên học khẩu ngữ và vẽ tranh đều do Tần Tranh kiên trì, lúc ấy ông kéo Vân Vân sống hơn hai mươi năm chỉ biết ngôn ngữ ký hiệu và đã sớm qua độ tuổi tốt nhất để học cùng nhau đi học khẩu ngữ.
Bởi vì vậy nên bây giờ hai mẹ con mới có thể lưu loát giao tiếp với người khác.
Sinh hoạt có lẽ có đắng cay, nhưng nhớ về những ngày tháng đó thì hạnh phúc vẫn nhiều hơn.
Vân Xuyên đặt ngón tay lên ngăn kéo ở đầu giường, dùng chút sức là có thể mở ngăn kéo ra thấy ảnh chụp chung của ba người.
Nhưng mà Vân Xuyên không dám.
Cũng không phải chưa nghĩ tới Tần Tranh thật sự chịu không nổi mới rời đi.
Chỉ là khi loại khả năng này bày ra trước mắt, Vân Xuyên khó có thể chấp nhận.
Ký ức đã quên rất lâu lại lần nữa được nhớ đến, sinh động lướt đi trong đầu cậu.
Vân Xuyên mơ màng ngủ thiếp đi, trong mộng tất cả đều là Tần Tranh.
Học vẽ tranh không phải một việc dễ dàng, đối với một đứa nhỏ năm sáu tuổi thì càng khó.
Cậu không nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ; cậu không nghe được người khác nói gì, mỗi ngày đều chỉ có thể sống trong thế giới của bản thân.
Cậu là ngoại lệ ở phòng học vẽ.
Vân Xuyên nhỏ bé không ngừng khóc lóc kể lể về ánh mắt châm chọc và khinh thường của bạn học khác với ba mẹ, Vân Vân đối này bất lực, nhưng Tần Tranh lại nắm tay cậu, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định, không cần đối xử đặc biệt với con cái nhà họ.
So với đứa nhỏ khoẻ mạnh, tâm tư Vân Xuyên bị khuyết tật bẩm sinh càng nhạy cảm hơn.
Cũng may tình yêu ấm áp có thể làm tan đi băng tuyết, khi Vân Xuyên mười mấy tuổi đã có thể không để ý tới những ánh mắt thương hại, tò mò hoặc đánh giá của người khác dành cho cậu.
Chỉ là không chờ Vân Xuyên lớn thêm một chút, ông lại biến mất.
*
Vân Xuyên bị vòng tay rung lên liên tục đánh thức.
Cậu mơ thấy quá nhiều chuyện, khi mở mắt ra, hốc mắt ướt nhẹp.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, lắc lắc đầu rồi dụi mắt một lúc.
Là Lạc Hằng gửi gì đó cho cậu, lần này thế mà lại là cuộc gọi video.
Vân Xuyên cào cào tóc, nhận cuộc gọi.
Mặt của Lạc Hằng bỗng dưng nhảy ra, dọa Vân Xuyên hoảng sợ.
Đi công tác hai ngày, Lạc Hằng luộm thuộm hơn không ít, ngay cả áo sơ mi hôm nay cũng chưa là, nhăn nheo khoác trên người anh.
"Đoàn luật sư này thật là có vấn đề mà, hơn 10 giờ tối mà cứ một hai đòi đi phỏng vấn khách hàng— quan trọng là tất cả mọi người đang rất mệt đó, não bộ không tỉnh táo thì có thể hỏi được cái gì cơ chứ?" Video vừa kết nối được, Lạc Hằng lập tức than vãn.
Anh còn muốn nói thêm gì đấy, vừa ngẩng đầu đã ngây ngẩn cả người.
Vành mắt Vân Xuyên hồng hồng, mũi cũng hồng nốt.
Lạc Hằng dùng ngón tay cọ cọ màn hình, khẽ nhíu mày hỏi: "...!Em sao vậy?"
Người bên kia màn hình ôm đầu gối, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu cắn môi nhìn Lạc Hằng hồi lâu, sau đó thoát khỏi giao diện gọi video, gõ một câu gửi qua.
Cậu nói: [Lạc Hằng, nếu người thân rời đi không trở lại, phải làm sao mới có thể không đau lòng nhỉ.]
*
Cậu chỉ viết một câu như thế, sau đó lại cúi đầu ôm đầu gối không nhìn Lạc Hằng.
Cậu không nghe được Lạc Hằng nói gì, cũng không muốn nhìn khẩu hình, chỉ đắm chìm trong bi thương và đau khổ của bản thân.
Qua thật lâu, lâu đến mức hốc mắt tích quá nhiều nước mắt, chớp mắt một cái lập tức tràn ra.
Cậu dụi mắt, không định để cho người khác thấy dáng vẻ này của mình, vừa ngẩng đầu nhìn Lạc Hằng khi, đúng lúc đụng vào ánh mắt lo lắng của anh.
Cậu thấy Lạc Hằng nói: "Ông ấy chỉ thay đổi nơi khác bảo vệ em."
Nước mắt vẫn luôn kiềm lại từng giọt từng giọt chảy xuống, Vân Xuyên xoa mắt bằng mu bàn tay, hoảng hốt tắt cuộc gọi.
Vì thế hơn mười phút trò chuyện này kết thúc ở hình ảnh Vân Xuyên đang khóc.
Vài phút sau, Vân Xuyên gửi trả một tin nhắn.
[Ừm!].
========== Truyện vừa