Trước cơm tối, Thường Quan Sơn và Mạnh Chí bàn bạc về việc quy hoạch một khu đất ở thành phố Hải Cảng; đến lúc ăn cơm, hai nhà mới bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tạ Lệ nhìn thấy Thường Quan Sơn trên bàn cơm nắm tay Diệp Hinh Chi, làm ra vẻ thập phần thân mật. Đột nhiên anh nhớ Hàn Dược nhắc tới mẹ ruột của Thường Tiểu Gia. Không biết lúc Lục Ly Oanh còn sống, Thường Quan Sơn có đối với bà tốt như vậy không?
Kỳ thực chắc có, nếu không tại sao Lục Ly Oanh biết rõ Thường Quan Sơn có tình nhân và con riêng vẫn kiên trì muốn sinh cho lão một đứa con.
Chỉ đáng thương bà không thể bên cạnh nhìn con mình lớn lên, để lại Thường Tiểu Gia một mình ở trong nhà này chịu nhiều oan ức như vậy.
Trong lòng Tạ Lệ khó chịu, anh quay đầu nhìn về phía Thường Tiểu Gia, thấy Thường Tiểu Gia đang cúi đầu dùng muỗng múc canh trong bát.
Bữa tối rất phong phú, thế nhưng Thường Tiểu Gia không đói bụng, yên tĩnh ngồi ở một bên, ăn rất ít. Như cảm nhận được ánh mắt Tạ Lệ, cậu quay đầu sang nhìn Tạ Lệ, thần sắc có chút nghi hoặc, như không hiểu tại sao Tạ Lệ nhìn mình.
Tạ Lệ cười với cậu.
Thường Tiểu Gia cứ nhìn anh, một lúc sau mới nhìn xuống bàn thức ăn trước mặt, một tay từ dưới bàn đưa tới sát chân Tạ Lệ, chờ Tạ Lệ duỗi tay nắm chặt tay mình.
Lúc này, Mạnh Hải Lỵ nghe Diệp Hinh Chi nói Thường Tiểu Gia mới hai mươi mốt tuổi, thế nhưng không đi học, vì vậy hiếu kỳ nhìn Thường Tiểu Gia. Cô nhìn thấy Thường Tiểu Gia ngoan ngoãn ngồi nhìn mâm cơm trước mặt, lại không biết dưới bàn Tạ Lệ nắm chặt tay Thường Tiểu Gia, anh đang dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tay cậu, cô mở miệng hỏi Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia tại sao không học đại học?”
Thường Tiểu Gia đột nhiên nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng làm người khiếp sợ.
Mạnh Hải Lỵ sửng sốt một chút, nghĩ mình nói sai.
Lúc Thường Tiểu Gia mở miệng muốn nói chuyện, tay Tạ Lệ ở phía dưới bàn nặn nặn tay cậu, sắc mặt Thường Tiểu Gia hơi hòa hoãn một ít, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng nói: “Bởi vì lúc trước tôi ngồi tù.”
Mạnh Hải Lỵ nhất thời choáng váng, không biết làm sao nhìn về phía Thường Tiểu Cát.
Trước khi Thường Tiểu Cát mở miệng, Diệp Thiếu Ân đã cười nói: “Mạnh tiểu thư ở nước ngoài không biết, chuyện này là Tiểu Gia đơn thuần, bị người hãm hại.”
Mạnh Chí ngồi ở bên cạnh Thường Quan Sơn liếc mắt ra hiệu với con gái.
Mạnh Hải Lỵ vội vàng nói: “Há, thì ra là như vậy, tại tôi cái gì cũng không biết rõ.” Cô một mặt áy náy, lại cũng rất băn khoăn.
Thường Tiểu Cát ôn hòa cười nói: “Không sao.”
Lập tức Diệp Hinh Chi thay đổi đề tài.
Vừa mới cơm nước xong, Thường Tiểu Gia để đũa xuống đứng lên, ghế tựa bị cậu đẩy ra, ma sát mặt đất phát ra tiếng vang không nhỏ, làm mọi người đều nhìn về phía cậu.
Cậu đi đến trước mặt Thường Quan Sơn, nói: “Ba ba, con có thể đi về trước không?”
Thường Quan Sơn nhìn cậu mỉm cười, nắm chặt tay cậu, nói: “Không được, Tiểu Gia ngoan, khách chưa đi con cũng không thể đi.” Nói xong, lão ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lệ, nói: “Tạ Lệ.”
Tạ Lệ đứng lên, đi về phía Thường Quan Sơn.
Thường Quan Sơn nói với anh: “Cậu chăm sóc Tiểu Gia.”
Tạ Lệ gật gật đầu, bắt được tay Thường Tiểu Gia. Anh biết mọi người trong phòng còn đang chú ý mình, nếu Thường Tiểu Gia nóng nảy chọc Thường Quan Sơn không vui, cuối cùng chịu khổ vẫn là cậu, vì vậy để sát vào tai Thường Tiểu Gia, thấp giọng nói: “Nghe lời.”
Cuối cùng Thường Tiểu Gia cũng không tiếp tục kiên trì.
Sau bữa cơm, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách uống trà tán gẫu.
Thường Tiểu Gia ngồi ở góc ghế sô pha, theo sát Tạ Lệ, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ thẳng thắn cắm đầu ở trên đùi Tạ Lệ.
Vốn Thường Quan Sơn đang nói chuyện với Mạnh Chí, lúc này dừng lại nhìn về phía Thường Tiểu Gia.
Vợ chồng Mạnh Chí là người từng trải, không tỏ ra hiếu kỳ, còn khuyên Thường Quan Sơn: “Tiểu Gia buồn ngủ để cậu ấy đi nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Hải Lỵ thì không nhịn được kinh ngạc, cô nhìn Thường Tiểu Gia rồi nhìn Tạ Lệ với ánh mắt tìm
tòi nghiên cứu.
Tạ Lệ nhẹ nhàng đẩy Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia.”
Thường Tiểu Gia không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại.
Diệp Hinh Chi ngồi cạnh Thường Quan Sơn, đưa tay kéo cánh tay lão, nói: “Tiểu Gia còn nhỏ, anh không cho nó đi về nghỉ thì tùy nó đi.”
Thường Quan Sơn không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tạ Lệ nhìn thấy Diệp Thiếu Ân đứng dậy đi tới bên cạnh Thường Tiểu Cát, cúi người xuống ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói gì đó. Thường Tiểu Cát đứng lên cùng Diệp Thiếu Ân đi khỏi phòng khách ra ngoài sân.
Từ góc độ của Tạ Lệ có thể nhìn thấy hai người nói chuyện.
Không biết Diệp Thiếu Ân nói gì, Thường Tiểu Cát nhíu mày, sau đó Thường Tiểu Cát nói nhỏ với Diệp Thiếu Ân hai câu, Diệp Thiếu Ân gật gật đầu.
“Hồng Cát...”
Tạ Lệ đột nhiên nghe Thường Tiểu Gia nói nhỏ, anh cúi đầu, nhìn thấy Thường Tiểu Gia mở mắt ra, cũng thuận tầm mắt cậu nhìn ra phía ngoài, anh kỳ quái, hỏi Thường Tiểu Gia: “Cậu nói cái gì?”
Thường Tiểu Gia lắc đầu, vươn mình nằm ngang trên ghế sa lon, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Tạ Lệ đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Lúc cả nhà Mạnh Chí ra về, vợ chồng Thường Quan Sơn và hai đứa con trai đưa bọn họ lên xe, sau đó nhìn ô tô chậm rãi chạy đi.
Thường Tiểu Gia đứng ở bên cạnh Tạ Lệ, nắm lấy ống tay áo của anh.
Diệp Thiếu Ân quay người lại, đột nhiên đi về phía Tạ Lệ, hắn nhìn thấy Thường Tiểu Gia cầm tay Tạ Lệ, nở nụ cười nói với Tạ Lệ: “Có thể nói chuyện vài câu không?”
Tạ Lệ chưa trả lời, Thường Tiểu Gia đã lạnh lùng nói: “Không được.”
Lúc này Thường Quan Sơn mới nói: “Thường Tiểu Gia.”
Tạ Lệ cảm giác Thường Tiểu Gia hơi run rẩy, sau đó Thường Tiểu Gia buông tay anh ra, đi tới trước mặt Thường Quan Sơn, hai tay chắp ở sau lưng cúi thấp đầu.
Thường Quan Sơn ngữ khí bình tĩnh: “Ngày hôm nay không nghe lời.”
Thường Tiểu Gia nói: “Ba ba con sai rồi.”
Thường Tiểu Cát đứng ở bên cạnh, hai tay cắm trong túi quần, tự tiếu phi tiếu nói: “Bây giờ em mới biết sai?”
Thường Tiểu Gia nắm lấy tay Thường Quan Sơn, cầu khẩn nói: “Ba ba đừng nhốt con.”
Tạ Lệ đứng tại chỗ, mũi chân giật giật.
Thường Quan Sơn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu: “Ba ba có nói nhốt con không? Nếu biết mình sai tại sao lại không nghe lời?”
Thường Tiểu Gia không nói lời nào.
Thường Quan Sơn nói: “Sau này chị Hải Lỵ sẽ đến nhà của chúng ta thường xuyên hơn, nếu con không ngoan ba ba sẽ không dễ dàng tha thứ con như vậy.”
Thường Tiểu Gia gật gật đầu.
Thường Quan Sơn lên tiếng: “Đi về nghỉ ngơi đi.”
Thường Tiểu Gia lập tức quay người đi về phía Tạ Lệ, bắt lấy tay anh, nói: “Tạ Lệ, chúng ta đi về.”
Tạ Lệ sợ Thường Quan Sơn phạt cậu, bây giờ mới yên lòng, vừa cầm tay Thường Tiểu Gia, vừa hỏi Diệp Thiếu Ân: “Chuyện gì?”
Thường Tiểu Gia giục Tạ Lệ: “Đi mau.”
Diệp Thiếu Ân cười nhìn hai người, nói: “Nhị thiếu gia mất hứng, như vậy đi, cậu cho tôi số điện thoại di động, muộn chút tôi điện thoại cho cậu, mình nói chuyện sau.”
Tạ Lệ kéo Thường Tiểu Gia, nói với Diệp Thiếu Ân: “Được.”