Tạ Lệ lấy tay vỗ bụi đất trên quần làm vết thương nơi cánh tay chảy máu nhiều hơn.
Hoắc Chiếu Ninh nhìn cánh tay của anh, hỏi: “Có muốn chở cậu đi bệnh viện trước hay không?.”
“Không cần.” Tạ Lệ không chút nghĩ ngợi liền nói: “Qua một lúc sẽ hết chảy.”
Hoắc Chiếu Ninh cũng không kiên trì, quay người gọi đàn em đi an bài xe.
Lúc này, hai người cùng nghe được một người điên điên khùng khùng hát ra âm thanh huyên náo.
Người còn ở lại lưng chừng núi không nhiều lắm, giọng hát của người này lại rất chói tai, Tạ Lệ và Hoắc Chiếu Ninh cùng quay đầu nhìn lại, thấy người kia đi thẳng đến vòng bảo hiểm ở lưng chừng núi, ló đầu nhìn ra ngoài.
Không biết tại sao, trong nháy mắt Tạ Lệ có một loại dự cảm xấu, theo bản năng anh đi về phía trước, nhìn thấy người kia nhảy xuống.
Mười mấy người chưa về cùng phát ra tiếng la kinh hoàng, có người vội vàng chạy đến vòng bảo hiểm nhìn xuống.
Tạ Lệ và Hoắc Chiếu Ninh cũng lập tức tới gần. Trong bóng tối không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đoạn sườn núi này là một cua gấp, người kia nhảy xuống phía dưới đều là núi đá lạnh lẽo cứng rắn, sợ là rất khó giữ được tính mạng.
Lúc này có người sợ bị liên lụy, vội vàng đi lái xe đi.
Trong âm thanh huyên náo Tạ Lệ ngẩng đầu nhìn Hoắc Chiếu Ninh. Anh thấy Hoắc Chiếu Ninh quay người dặn dò thủ hạ báo cảnh sát cứu người.
Tiếp theo Hoắc Chiếu Ninh hỏi Tạ Lệ: “Cần tôi cho người đưa cậu đi trước không?”
Tạ Lệ chần chờ, sau nói: “Cảm ơn.”
Hoắc Chiếu Ninh an bài xe đưa Tạ Lệ về Thường gia.
Tạ Lệ một người đi vào cửa lớn, xe chạy dọc theo hoa viên vào trong, anh lấy điện thoại trong túi quần ra, vẫn chưa thấy tin tức liên quan đến việc người chết ở Kỳ Phong sơn. Anh nhét điện thoại di động vào túi, lúc giơ tay phát hiện ống tay áo đã đầy máu.
Phòng Thường Tiểu Gia vẫn sáng đèn.
Tạ Lệ mệt mỏi đi lên lầu hai, đứng ở phòng Thường Tiểu Gia mở cửa.
Cửa phòng khóa trái, Tạ Lệ không mở được.
Anh nặng nề thở ra một hơi, nghiêng thân thể, trán dựa vào cửa phòng, gõ cửa, thấp giọng gọi: “Tiểu Gia.”
Trong phòng không có trả lời.
Tạ Lệ rất uể oải, nhắm hai mắt lại, lần thứ hai gõ cửa: “Tiểu Gia.”
Vẫn không có phản ứng.
Tạ Lệ cảm giác Thường Tiểu Gia sẽ không mở cửa cho mình, trán anh vẫn tựa vào cửa, một lần lại một lần gõ cửa, đầu anh trống rỗng, không biết mình muốn có một kết quả như thế nào. Nhưng anh không có cách nào quay người rời đi.
Một lúc sau, Tạ Lệ không chịu nổi xoay người dựa lưng vào cửa ngồi xuống, anh cúi thấp đầu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cũng không dài, dường như có người đá vào chân, Tạ Lệ tỉnh lại, ngẩng đầu lên mở mắt ra.
Người đứng ở trước mặt không phải Thường Tiểu Gia, mà là Thường Tiểu Cát.
Thường Tiểu Cát mới vừa từ bên ngoài về, phong trần mệt mỏi, áo khoác để ở trên vai, hắn thấy Tạ Lệ, hỏi: “Thường Tiểu Gia không cho cậu vào phòng?”
Mệt mỏi toàn thân Tạ Lệ vẫn không tản đi, anh chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Tôi buồn ngủ quá.”
Thường Tiểu Cát nói: “Đứng lên, tôi tìm người xử lý vết thương trên cánh tay cho cậu.”
Tạ Lệ chậm rãi đứng lên, anh kéo ống tay áo, phát hiện vải vóc dính chặt vào vết thương, giống như chỉ cần dùng sức kéo một cái, vết thương cũng bị kéo đi.
Anh đi vào phòng Thường Tiểu Cát, Thường Tiểu Cát gọi điện thoại tìm bác sĩ đến giúp anh xử lý vết thương. Tạ Lệ không
có tinh thần gì, vết thương mới vừa xử lý xong anh liền ngã đầu vào ghế salon trong phòng Thường Tiểu Cát ngủ.
Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Lệ, anh mờ mịt trợn tròn mắt, nằm trên ghế sa lông một hồi lâu mới móc điện thoại di động ra xem thời gian, phát hiện điện thoại di động đã không còn pin.
Anh quan sát phòng của Thường Tiểu Cát, chậm rãi đi tới bên giường, cúi đầu kiểm tra tủ đầu giường.
Lúc này, đột nhiên Thường Tiểu Cát đẩy cửa đi vào, hắn đứng ở trước cửa, hỏi Tạ Lệ: “Cậu tìm cái gì?”
Tạ Lệ bình tĩnh giơ điện thoại di động của mình: “Tìm xạc điện thoại.”
Thường Tiểu Cát đi tới bên giường, mở ngăn kéo cầm bộ nạp pin đưa cho anh.
Tạ Lệ cắm điện, ngồi chồm hỗm chờ đợi điện thoại di động khởi động máy.
Thường Tiểu Cát hỏi: “Có cái gì vội vã xem?”
Tạ Lệ không ngẩng đầu lên, nói: “Không điện thoại di động không yên tâm.”
Chờ điện thoại di động khởi động, anh nhìn thời gian đã qua buổi trưa, ngẩng đầu hỏi Thường Tiểu Cát: “Thường Tiểu Gia đâu?”
Thường Tiểu Cát không trả lời, chỉ hỏi: “Lại cãi nhau?”
Tạ Lệ không nói lời nào.
Thường Tiểu Cát nói: “Nó ở trong phòng buồn bực một ngày, cái gì cũng không ăn, chắc là muốn bắt đầu tuyệt thực.”
Tạ Lệ đứng lên, hoạt động cái cổ, để điện thoại di động trên tủ đầu giường, đi ra phía ngoài. Anh đến trước cửa phòng Thường Tiểu Gia ở đối diện, gõ cửa, kêu: “Tiểu Gia.”
Vẫn không có đáp lại.
Thường Tiểu Cát cầm lấy điện thoại di động của Tạ Lệ làm như vô tình mở máy lên, nhìn thấy màn hình khóa liền để lại trên tủ đầu giường, hắn đi ra, nói với Tạ Lệ: “Đi gọi nó dậy ăn cơm.”
Tạ Lệ gõ rất lâu không được đáp lại, anh đi tới cửa sổ phòng tiếp khách, ló đầu nhìn một cái. Anh vịn cửa sổ bò ra ngoài, bên phải chính là ban công của Thường Tiểu Gia. Hai bên cách một đoạn, Tạ Lệ dùng tay bám vào cửa sổ, thẳng chân nhảy qua ban công bên cạnh.
Anh mở cửa ban công nhìn thấy Thường Tiểu Gia bọc chăn kín người nằm ở trên giường, đèn đầu giường vẫn còn sáng.
Tạ Lệ đi tới bên giường, ngồi cạnh Thường Tiểu Gia, nhẹ nhàng gọi cậu: “Tiểu Gia.”
Mặt Thường Tiểu Gia tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Tạ Lệ đưa tay sờ sờ mặt Thường Tiểu Gia, cảm giác hai má cậu man mát, ôn nhu nói: “Tiểu Gia, dậy ăn cơm.”
Thường Tiểu Gia vẫn bất động.
Tạ Lệ nhìn cậu, nói: “Tiểu Gia, muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh?”
Lúc này Thường Tiểu Gia từ từ mở mắt, nói: “Tạ Lệ, anh đi đi.”