Lên lầu, Dư Tri Ý để Lục Cảnh Niên đi tắm trước, còn mình thì lên sân thượng, trên sân thượng là vườn hoa bí mật của anh, mùa này không cần nhà ấm, những bông hoa được tắm thỏa thích trong ánh mặt trời và mưa, mấy ngày trước thấy dành dành đơm nụ, lúc này chắc đã sắp nở hoa, những cành cây màu xanh điểm xuyến những nụ hoa màu trắng bụ bẫm, dường như chỉ cần ép một chút, những bông hoa trắng sẽ tràn lan khắp nơi, sau cơn mưa, giọt nước đọng trên cánh hoa lung lay như sắp đổ, Dư Tri Ý lúc này không chút thương tiếc, thẳng tay ngắt mấy bông.
Hoa dành dành rất dễ chăm, nụ hoa sau khi hái xuống thả ở trong bình nước, sau mấy giờ là đã nở.
Dư Tri Ý ngắt một bát lớn, anh thích dùng bát thủy tinh đựng hoa, đi xuống dưới đổ nước vào, lặng lẽ đặt một bát đầy nụ hoa trên bàn trà trước sô pha.
Nghe nói hoa dành dành giúp hỗ trợ giấc ngủ, hy vọng Lục Cảnh Niên có thể ngủ ngon.
Bốn giờ rưỡi, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Dư Tri Ý, Lục Cảnh Niên ngủ bù một giấc, lần này không còn mơ, một mùi hương dịu dàng vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn tới tận khi thức dậy lúc 10 giờ.
Lúc thức dậy, trên bàn trà có một chiếc bát lớn, bên trong chen chúc đầy những bông hoa dành dành, mùi hương quẩn quanh bên mũi, Lục Cảnh Niên nằm lại thêm mấy phút.
Cảm giác này quá thư thái.
Cơm trưa vẫn là Dư Tri Ý nấu, ăn xong Lục Cảnh Niên lại ra cửa tìm người.
Úc Lê bưng một mâm trái cây đã cắt đi tới, "Anh, Anh Niên lại đi ra ngoài rồi ạ? Vẫn chưa có tin tức gì của anh trai anh ấy sao?"
Dư Tri Ý nói: "Không có, không biết bạn của Đàm Vĩ có manh mối gì không?"
Đàm Vĩ cầm điện thoại đi tới, "Cũng không có, nếu có tin gì em sẽ báo ngay cho hai anh, bọn họ cũng đang giúp đỡ chú ý.
"
Ăn xong trái cây, Úc Lê xoa bụng hỏi Dư Tri Ý: "Anh Dư, tối nay anh ăn gì?"
"Không biết nữa, còn chưa đi mua thức ăn.
"
Đàm Vĩ ngẩng đầu: "Quên nói với mọi người, đêm nay tới nhà em ăn đồ nướng, bữa tối ăn ít thôi.
"
Dư Tri Ý nói: "Hôm nay ngày mấy? Có lễ hội gì sao?"
"Không phải, có người tặng ba em một cái đùi dê, đêm nay nướng, lát nữa em mua thêm ít hải sản, kêu cả anh Niên cùng đi luôn.
"
Úc Lê vui vẻ thiếu điều nhảy cẫng lên, "Đêm nay mấy giờ?"
"Sau khi đóng cửa quán, nếu không buổi tối hai người đóng sớm chút, em về trước chuẩn bị.
"
"Được đợi anh ấy về anh sẽ nói.
"
Úc Lê nhỏ giọng hỏi Dư Tri Ý: "Anh Dư vậy tối nay có ăn cơm nữa không? Hay là khỏi cần ăn?"
Dư Tri Ý cười cười: "Em nhịn được tới 10 giờ thì cứ không ăn, lát nữa anh nấu cháo, chúng ta lót dạ bằng cháo trước được không?"
"Được! Cảm ơn anh Dư!"
Lục Cảnh Niên lặp lại giống như ngày hôm qua, đi dọc theo con đường khác, hỏi từng khách sạn nhà nghỉ, đáp án cũng giống như hôm qua, không một ai từng gặp Lục Cẩm Hoa.
Đang lúc ủ rũ thì nhận được điện thoại của chị dâu: "Cảnh Niên, chú liên lạc được với anh trai chưa?"
"Vẫn chưa.
"
"Nếu liên lạc được với anh trai chú thì nhắn với anh ta, giấy thỏa thuận ly hôn chị đã ký xong, Tiểu Vinh chị nuôi, anh ta chỉ cần cấp phí nuôi dưỡng, nếu không có tiền thì cũng không cần, mười vạn chú cho Tiểu Vinh chờ chú về chị sẽ trả lại, chú không cần phải gánh vác trách nhiệm thay anh trai mình.
"
Lục Cảnh Niên không biết phải nói cái gì, mờ mịt cúp máy.
Hắn thuê một chiếc xe đạp công cộng đi về, hôm nay về sớm, mặt trời thong thả xuống núi, bóng người trên xe đạp bị kéo dài, Lục Cảnh Niên đạp xe chậm rãi nhìn từng chiếc xe 3 bánh với xe điện vượt qua mình, trái tim từ từ bình tĩnh lại.
Về đến tiệm, Dư Tri Ý không ở đó, Úc Lê nói anh đi chợ mua đồ, đưa cho Lục Cảnh Niên một ly nước ép dưa hấu.
"Anh Dư nhường cho anh đấy, cái này mới vừa ép xong, dưa hấu năm nay rất ngọt, anh Niên uống thử xem.
"
Lục Cảnh Niên uống một ngụm: "Ừm, rất ngọt, cảm ơn.
"
Ngồi trên ghế mây Dư Tri Ý thường ngồi, một cơn gió thổi vào trong tiệm, lay động những cành hoa và trang sách đang mở trên bàn, chắc hẳn gió cũng thích đọc sách, ngửi mùi hoa.
Lục Cảnh Niên nhìn bìa quyển sách trước mặt, Hiệu sách trên đảo.
Hắn tiện tay lật vài tờ, chợt nhớ hồi đại học đã từng xem qua, trong đó nhớ rõ nhất một câu: "Chúng ta học cách tin tưởng, chúng ta chấp nhận thất vọng, sau đó chúng ta mới có thể dốc sức làm lại.
"
Lục Cảnh Niên để cuốn sách xuống vuốt phẳng góc giấy, mở bộ phim Một thoáng mộng mơ hôm qua xem dở ra.
Dư Tri Ý trở về không quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm lưu lại.
Thời gian này người tới mua hoa không nhiều lắm, Dư Tri Ý vội vàng viết đơn hàng bổ sung, hoa đã bán gần hết, trước đây hầu như ngày nào cũng phải bổ sung hoa, buổi sáng ngày Lục Cảnh Niên tới mới nhập hoa về, đến hôm nay là hai lần, cũng đã thanh toán xong, một đợt hoa về bán mấy ngày, tới hôm nay thì cũng nên bổ sung mới.
Ruy băng cung cần phải nhập thêm, hôm qua thấy trên web bán hàng có thêm mấy mẫu mới, ruy băng voan màu lam khói, ruy băng tơ lụa màu xanh bạc hà, còn có loại mới nhất là ruy băng đuôi cá, màu giống như đuôi cá trong suốt phản quang, cái đó dùng để buộc hoa khô thì rất đẹp.
Đếm số lượng, lên đơn, kiểm tra lại, rồi gửi đơn cho bên nhập hàng, hoa tươi ở đây hầu hết đều nhập từ Vân Nam, phần lớn được lấy từ chợ đầu mối hoa tươi Côn Minh vận chuyển bằng máy bay qua đây, còn có một số ít nhập khẩu các nước khác qua đường bưu điện, hiện nay ngành vận chuyển rất phát triển, lúc gửi hàng đều có chất bổ sung dinh dưỡng với nước, sau khi hoa tới chỉ cần chăm sóc một chút sẽ không bị hư hại nhiều.
Trong lúc bận rộn thì có hai người khách đi vào, Dư Tri Ý dừng công việc trên tay, cười chào hỏi: "Hoan nghênh, buổi chiều tốt lành, hai chú lâu lắm rồi mới tới, cứ tự nhiên xem hoa.
"
Hai người này là khách quen của tiệm hoa, nhìn qua đều trên dưới 50, cường tráng khỏe mạnh, không có bụng bia hay nếp nhăn mà đàn ông trung niên thường có, ăn mặc chỉnh tề lịch sự, Dư Tri Ý còn biết hai người là một cặp đôi đồng tính sống với nhau đã hơn 30 năm.
Người trung niên dáng cao hơn một chút hỏi: "Hôm nay có hoa tulip không?"
"Có ạ, vàng với trắng, chú muốn loại nào?"
Người trung niên nhìn sang người yêu hỏi ý kiến: "Hôm nay em thích màu gì?"
Lục Cảnh Niên nghe tiếng trò chuyện của bọn họ, ấn dừng video, ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người mới vào, bắt gặp bàn tay đang nắm chặt của họ, hiên ngang, tự nhiên, người trung niên có vóc dáng cao hơn còn lịch sự gật đầu với Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên mỉm cười đáp lại.
Bọn họ chọn tulip màu trắng, không cần gói thành bó, chỉ dùng một dây ruy băng lụa màu xanh lá cây cột lại rồi lấy giấy kraft quấn xung quanh.
Lục Cảnh Niên tiễn hai người ra tới cửa, nói lần sau lại tới.
Nhìn bọn họ đi xa, Dư Tri Ý quay đầu lại, thấy Lục Cảnh Niên đang ngẩn người, "Có phải anh muốn hỏi hai người đó là quan hệ gì đúng không?"
"Ừm"
"Hai người