Bàn ăn bỗng chốc yên tĩnh, ngoại trừ Đàm Hiếu Dương đang nghịch hình dán thì ba người còn lại không ai nói chuyện, Lục Cảnh Niên đánh vỡ sự im lặng: "Tri Ý chắc đã đoán được trước rồi đúng không.
"
Dư Tri Ý gắp cho hắn một miếng thịt dê, nhẹ giọng Ừm" một tiếng, lại bổ sung: "Lần anh giúp tôi lấy dải lụa thì tôi bắt đầu để ý.
"
Úc Lê cố gắng xoa dịu bồng không khí, giả vờ ngạc nhiên nói: "Òa, không thể ngờ được bên cạnh em cũng có người mù màu, em cứ tưởng chuyện này chỉ có trên phim chứ.
"
Đàm Vĩ đánh lên tay cô một cái: "Ngồi xuống, bớt bớt lại.
"
"Ò, được rồi, thật ra cũng không có gì, nếu không phải chính miệng anh Niên nói thì bọn em cũng không nhìn ra.
"
Dư Tri Ý nhìn về phía Lục Cảnh Niên, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ có nụ cười nhàn nhạt, "Đúng vậy, không có gì.
"
Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ dường như những đau khổ mờ mịt lúc trước không hề ảnh hưởng gì tới hắn, mà có ảnh hưởng cũng đều là những chuyện nhỏ, những công việc đặc thù bị hạn chế như cảnh sát, thanh tra, những chức vụ liên quan đến thẩm định,! Dư Tri Ý nhìn hắn, đáy lòng bỗng cảm thấy chua xót.
Úc Lê bị gợi lên tính tò mò, "Anh Niên, em muốn hỏi, sao anh biết mình bị mù màu vậy? Ví dụ như, bọn em nhìn cỏ thì sẽ thấy màu xanh lá, là bởi vì những kiến thức chúng em tiếp thu được từ báo đài sách vở đều nói cỏ có màu xanh lá, vậy nên chúng em mới biết nó có màu xanh lá, anh cũng như vậy đúng không, trong suy nghĩ của anh màu của cỏ cũng là màu xanh lá, nhưng sao anh lại phát hiện ra là mình bị mù màu?"
Lục Cảnh Niên nói: "Lúc tham gia phỏng vấn chương trình thí nghiệm xóa nạn mù chữ, tôi không vượt qua được bài kiểm tra phán đoán màu sắc, bác sĩ kết luận tôi bị mù màu.
"
Dư Tri Ý vẫn nhìn hắn không nói gì, anh nghĩ, nếu trường học yêu cầu vẽ một bức tranh hoa cỏ, bạn học đều vẽ mặt cỏ màu xanh lá, riêng hắn lại vẽ màu sắc khác, lúc bị bạn bè cười nhạo, hắn sẽ cảm thấy như thế nào? Là khổ sở hay là khó hiểu?
Úc Lê lại hỏi: "Em vẫn chưa hiểu, nếu nói, anh nghĩ màu xanh dương là xanh lá, màu xanh lá là xanh dương, nhưng anh không biết anh khác với người khác, trong mắt anh là màu xanh lá, nhưng anh cũng giống như người khác đều nói bầu trời có màu xanh dương, vậy phải nói, rốt cuộc ai mới là người mù màu? Ai mới đúng và làm thế nào để chứng minh được là mình đúng?"
Bàn tay cầm xiên thịt dê của Lục Cảnh Niên bị kẹt giữa không trung, rõ ràng chính hắn cũng không trả lời được vấn đề này.
Đàm Vĩ gõ đầu Úc Lê một cái, "Được rồi, cô là đang phản biện lại bệnh mù màu đúng không, biết vì sao không ai trả lời cô không?"
"Hả? Vì sao?"
Đàm Vĩ ghét sát vào tai cô nói: "Bởi vì, những người nghiên cứu vấn đề này đều đã biến thành dưa muối, cuối cùng không còn ai thắc mắc về nó nữa.
"
Lục Cảnh Niên với Dư Tri Ý nhìn nhau nghẹn cười, Đàm Vĩ lại bắt nạt Úc Lê.
Úc Lê vẫn rất nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại biến thành dưa muối.
"
"Bởi vì! quá mặn, mặn.
"(*)
(*) 咸的: Từ lóng trong tiếng Quảng Đông chỉ những người rảnh rỗi, lười biếng không có việc gì làm.
"À!" Úc Lê trầm tư sau đó chợt hiểu ra, "Mịa anh mắng tôi ảnh rỗi sinh nông nổi đúng không, anh đừng có trốn, tôi thề sẽ không giết anh đâu!"
Đàm Hiếu Dương ngừng chơi tò mỏ hỏi: "Bệnh mù màu là gì ạ?"
Dư Tri Ý xoa đầu nhóc, "Đó là, cháu có thể nhìn thấy được rất nhiều màu sắc xinh đẹp, nhưng ông chủ Cua của cháu chỉ có thể nhìn thấy những màu xám trắng mà thôi, giống như màu tím mà cháu thích, ông chủ Cua sẽ không phân biệt được.
"
Đàm Hiếu Dương không nói gì, chạy tới đống đồ chơi, lấy ra một hộp màu nước, đưa cho Dư Tri Ý, " Ông chủ Cá, chú biết vẽ tranh không? Chú vẽ một bông hoa bảy màu, chúng ta tặng cho ông chủ Cua, trong truyện cổ tích cháu nghe hoa bảy màu có thể thực hiện được điều ước, cháu ước ông chủ Cua sẽ sớm nhìn được nhiều màu sắc xinh đẹp.
"
Dư Tri Ý liếc mắt nhìn Lục Cảnh Niên một cái, cầm lấy bút, vẽ một bông hoa 7 màu lên giấy, Đàm Hiếu Dương đưa nó cho Lục Cảnh Niên, "Tặng chú, ngày mai chú sẽ nhìn thấy được bông hoa màu tím xinh đẹp!"
Lục Cảnh Niên bế Đàm Hiếu Dương lên, nở nụ cười từ tận đáy lòng, "Cảm ơn Dương Dương.
"
Nói xong hắn ngẩng đầu lên nhìn Dư Tri Ý, hai người đều mỉm cười.
Úc Lê với Đàm Vĩ vẫn còn đang tranh cãi, chủ đề càng lúc càng chạy xa, Dư Tri Ý nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đàm Vĩ, đây là đồ uống mới của quán mà em nói đúng không?"
Đàm Vĩ vọt tới phía sau Dư Tri Ý, lấy đồ uống trong thùng đá ra, " Đúng vậy, đựng trong bình thủy tinh, em đã điều chỉnh công thức rất nhiều lần, mọi người nếm thử rồi cho ý kiến với.
"
Dư Tri Ý nói với Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, anh muốn uống loại nào?"
Lục Cảnh Niên cầm lấy cái chai màu đỏ, "Thử vị việt quất xem?"
"Oa, anh Niên, anh có thể nhận ra màu sắc của nước việt quất sao? Đó đúng là vị việt quất, lấy một lần đã trúng.
"
Lục Cảnh Niên chỉ vào nhãn dán trên thân chai, nói: "Ở đây có nhãn tên.
"
Đàm Vĩ cười cong cả người,