Bữa tối không nấu, Hà Ninh Thước nói muốn mời cơm, bởi vì còn có Trương Gia Dương, Dư Tri Ý không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý, đến lúc đó mình trả tiền là được, không được để Hà Ninh Thước mời.
"Anh Niên, đi cùng không?"
Lục Cảnh Niên đang nghe tiếng Mân Nam, "Anh đi hình như không tốt lắm."
"Có gì mà không tốt."
"Cái người thầy Hà kia, có phải là người em từng nói có hảo cảm không?"
Dư Tri Ý bật cười thành tiếng, "Giấm lâu rồi anh cũng ăn? Không có chuyện gì đâu, lúc đó như nhìn hoa trong sương, trước giờ cứ tưởng mình khác loài, đột nhiên quen biết được với 1 người đồng loại, tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không có yếu tố thích, em thừa nhận lúc trước chưa nhìn rõ con người thật của anh ta thì vẫn có chút hảo cảm, nhưng đó không phải là thích."
Lục Cảnh Niên "Ừm" một tiếng.
Dư Tri Ý cầm một cây cỏ đuôi chó cọ cọ mũi hắn, "Anh ơi, anh Niên ơi, anh ghen nhìn đáng yêu quá."
Lục Cảnh Niên không nhịn được cũng cười thành tiếng, "Dáng vẻ nghiêm túc giải thích của em cũng rất đáng yêu."
"Vậy anh có đi hay không, đúng lúc giới thiệu anh với học trò của em luôn, hi vọng không dọa cậu nhóc sợ."
"Thôi không cần đâu, giới thiệu với thầy Hà là được rồi, còn học sinh em thì khỏi."
"Được, nghe anh."
Bữa tối đặt ở nhà hàng trên thuyền, đúng như tên gọi của nó, nhà hàng được mở trên một con tàu lớn, một lần chỉ nhận 8 bàn, đây là Đàm Vĩ giúp đặt trước.
Lục Cảnh Niên vừa mới lên thuyền đã cảm thấy hơi choáng, thuyển nổi lênh đênh trên biển, neo cố định, những lúc sóng đánh vào lại lay động dập dìu, chờ đến khi quen rồi, cảm giác choáng váng này mới dần biến mất.
Đợi hơn mười mấy phút, Hà Ninh Thước cùng Trương Gia Dương đến, ban đầu Dư Tri Ý vốn định đi đón bọn họ, nhưng Hà Ninh Thước nói không cần, tự mình gọi xe tới.
Bốn người ngồi vào bàn, Trương Gia Dương rất tự nhiên nói chuyện với Lục Cảnh Niên, "Anh Lục, anh Lục, anh sao quen được thầy Dư của bọn em vậy ạ?"
Lục Cảnh Niên nói đùa: "Đi trên đường thì bị em ấy nhặt về."
"Hả, thật không? Vậy trước kia chắc anh gặp khó khăn đúng không, thầy Dư bọn em thường xuyên làm chuyện này lắm, trước kia cổng sau trường có rất nhiều mèo nhỏ chó nhỏ bị bỏ rơi, thầy ấy đều nhặt về hết."
Lục Cảnh Niên quay đầu nhìn Dư Tri Ý, "Phải vậy không, thầy Dư, mấy con chó nhỏ mèo nhỏ thầy nhặt về đây hết cả rồi?"
"Tất nhiên là nuôi ở ký túc xá của thầy ấy, nhưng sau đó đều được mấy bạn học khác nhận nuôi, em cũng xin thầy một con, ở nhà em là con một, em lớn rồi mẹ em ở nhà một mình rất cô đơn, từ khi em mang chó nhỏ về mẹ em không còn quan tâm đến em nữa."
"Vậy anh phải cảm ơn thầy Dư không để người ta nhận nuôi anh rồi."
Dư Tri Ý vỗ một cái lên cánh tay hắn, "Ai dám nhận nuôi anh, anh quá khó nuôi."
Hà Ninh Thước ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, Trương Gia Dương nói muốn ra ngoài chụp hình, Dư Tri Ý đứng lên, "Để thầy đi cùng em."
"Không cần đâu, em không phải con nít, thầy Dư, em đi một mình được mà."
"Vậy em cẩn thận một chút, chú ý an toàn, đừng tới gần lan can quá."
"Vâng, em biết rồi."
Thiếu Trương Gia Dương, bầu không khí trên bàn ăn cũng lạnh xuống, Dư Tri Ý rót thêm trà cho Hà Ninh Thước, "Thầy Hà, giới thiệu với anh, Lục Cảnh Niên, bạn trai tôi."
Lục Cảnh Niên duỗi tay về phía Hà Ninh Thước, "Chào thầy Hà."
Hà Ninh Thước ngập ngừng mấy giây mới nắm lấy tay Lục Cảnh Niên, "Chào anh Lục."
Ngoài boong tàu vang lên tiếng ồn ào, Lục Cảnh Niên ngồi ở ngoài, đứng dậy đi ra tìm Trương Gia Dương, Hà Ninh Thước tranh thủ lúc không có ai hỏi Dư Tri Ý: "Nếu, năm đó anh thổ lộ với em, em có chấp nhận anh không?"
Dư Tri Ý nói: "Không có chuyện nếu, tôi chỉ có thể nói với anh, có những người đã định trước sẽ không ở bên nhau, nhưng cũng có một số người, dù cách xa vạn dặm cũng sẽ gặp gỡ nhau, còn nhất định phải nói nếu, nếu anh thổ lộ trước khi xảy ra chuyện của Nhiêu Lâm, đến khi Nhiêu Lâm xảy ra chuyện anh không ra mặt, chúng ta cũng sẽ chia tay.",
Hà Ninh Thước cười khổ, "Anh hiểu rồi."
Một bữa cơm, ngoại trừ hà Ninh Thước, ba người còn lại đều ăn rất vui vẻ.
Cơm nước xong bọn họ lại cùng đi ra Cửa Nam Loan ngắm biển, Trương Gia Dương chạy phía trước, lâu lâu lại quay đầu thúc giục, "Mọi người đi nhanh lên."
Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên chậm rãi đi cạnh nhau, Trương Gia Dương chạy đi chạy lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được, gãi gãi đầu, hít một hơi thật sâu hỏi: "Cái kia, thầy Dư, thầy với anh Lục có phải đang ở chung với nhau không ạ?"
"Đúng vậy."
"Cái kia, hai người ngủ chung một phòng?"
Dư Tri Ý cười trả lời cậu: "Đúng vậy."
Vẻ mặt Trương Gia Dương càng thêm khoa trương, "Một cái giường?"
Lần này Dư Tri Ý không trả lời cậu, vỗ một cái trên đầu cậu chàng, "Hỏi nhiều vậy làm gì, không phải nói muốn ngắm biển sao? Đi thẳng về phía trước là được."
"Tại em tò mò, thấy hai người rất giống bố mẹ em, bình thường cả nhà đi dạo, bố mẹ em cũng chậm rãi đi cạnh nhau như hai người, em cảm thấy mình như đồ thừa."
Hà Ninh Thước lôi Trương Gia Dương đi, "Trương Gia Dương, lại đây chụp giúp thầy tấm ảnh."
Ngắm biển xong, Dư Tri Ý lại dẫn mấy người đi quán ăn vặt, chơi đến 1 giờ sáng mới về nhà.
Trên đường về nhà, hai người đi qua hẻm nhỏ thường mua đồ ăn, trước cửa mỗi ngôi nhà đều có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống con đường lát đá xanh, đi đến một chỗ ngoặt, cạnh bờ tường có một gốc hoa nhỏ đang đón gió đêm phơi ánh trăng, đóa hoa nhẹ nhàng phất phơ, Lục Cảnh Niên nhìn thấy trước, kéo Dư Tri Ý đi qua ngồi xổm nhìn, "Anh nhớ hồi nhỏ từng nhìn thấy loại hoa này."
Dư Tri Ý nói: "Em cũng từng thấy, hoa này nhiều nơi có lắm.
Bông dại, còn có tên khác là mẫu đơn mùa thu, hoặc là bông núi, hoa và lá đều có lông tơ, khi còn nhỏ bọn em hay gọi nói là hoa vỡ chén, người lớn thường bảo lấy hoa này về sẽ làm vỡ chén bát."
"Hồi nhỏ anh từng hái nó tặng cho mẹ, bà ấy thích hoa."
"Anh có phải vẫn đang tìm bà ấy không?"
Lục Cảnh Niên vuốt ve đóa hoa, "Không phải cố ý tìm, chỉ là thỉnh thoảng lại để ý, bà ấy biết địa chỉ nhà anh, hàng xóm thân thích đều ở quê, nhà ở quê vẫn còn, cũng để lại phương thức liên lạc với những người ở đó, bà ấy tìm bọn anh còn dễ hơn bọn anh tìm bà ấy, nhiều năm như vậy vẫn không liên lạc, chắc bà ấy đã có cuộc sống mới, nếu bây giờ anh tìm bà ấy, cũng có thể đang quấy rầy bà ấy, anh không nên làm phiền hạnh phúc của bà ấy."
Dư Tri Ý im lặng, nắm lấy tay hắn, "Có duyên thì sẽ gặp lại."
"Ừm."
"Về nhà thôi."
"Được."
Lục Cảnh Niên đứng dậy hôn hôn anh mấy cái, nắm lấy tay anh bước đi.
Buổi tối bọn họ không e ngại gì, có thể vô tư nắm tay, hôn môi, hoa vì họ mà nhảy múa, gió vì họ mà ngân nga, bọn họ chỉ cần giữ chặt người bên cạnh là được.
Sáng hôm sau, Dư Tri Ý tiễn Trương Gia Dương với Hà Ninh Thước ra ga, Trương Gia Dương đỏ mắt, nhắc đi nhắc lại Dư Tri Ý nhớ quay lại chụp ảnh tốt nghiệp với mọi người, Dư Tri Ý vẫy tay gật đầu, "Thầy đã hứa với em thì chắc chắn sẽ đến, tạm biệt."
Chỉ còn hai ngày nữa là kỳ nghỉ kết thúc, lúc Lục Cảnh Niên tỉnh dậy trong nhà chỉ còn một mình hắn, cả lầu trên lẫn lầu dưới không thấy Dư Tri Ý đâu, gọi điện cũng không ai nghe, Lục Cảnh Niên đi xuống dưới lầu 1 chờ anh.
Đến trưa, Dư Tri Ý trở về, Lục Cảnh Niên đi ra đón, "Có mệt không?"
"Sao anh không hỏi em đi đâu?"
"Em làm việc gì cũng có mục đích, chắc chắn là chuyện quan trọng, anh chỉ quan tâm em có mệt hay không thôi."
Dư Tri Ý uống hết một cốc nước lớn, "Không mệt, buổi tối em dẫn anh đi một nơi rất đẹp."
Lục Cảnh Niên yên lặng chờ mong, không hỏi đi nơi nào, cứ đi theo Dư Tri Ý là được.
Thật vất vả mới chờ được đến tối, 9 giờ đã đóng cửa hàng, Dư Tri Ý thuê một chiếc xe, mang theo quần áo cần thay của hai người, bắt đầu xuất phát.
"Anh cứ tưởng em không biết lái xe."
"Hồi đại học em đã thi lấy bằng, cũng có một chiếc xe nhưng sau đó lại bán, đến đây ở