“Con nhớ mang áo ấm, đừng để cảm lạnh.” Mẹ Hòa An nói qua điện thoại.
“Mẹ đã nhắc con lần thứ “n” trong hai ba ngày nay rồi đó.” Hòa An đang nằm ở phòng khách xem lại bản kế hoạch chuyến đi.
“Mà này, lần này đi chỉ có hai người.?”
“Vâng ạ.”
“Vậy chúc con may mắn.” Mẹ nói giọng trêu chọc vô cùng thích thú.
Hòa An nghiêm giọng đáp lại.
“Nếu vậy thì con xin nhận lời chúc từ mẹ. Bây giờ con xin phép nghiên cứu tài liệu nhé.”
Vừa tắt điện thoại xong Hòa An ngồi suy nghĩ một lát, sau đó quyết định mở hộp thư tin nhắn, nhập nhanh gọn mấy chữ rồi gửi đi.
“Nếu không ngại thì ngày mai đi cùng xe tôi ra sân bay nhé”
Tuấn Khải bên kia đang kiểm tra lại thông tin chuyến bay trên điện thoại nên hay ngay tin nhắn đến. Không chần chừ mà trả lời.
“Cũng được. Ngày mai, sáu giờ ba mươi.”
Hòa An nhận được tin nhắn liền mỉm cười.
“Ok, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tối đó Hòa An không ngủ được mà lăn lộn gần tới nữa đêm. Phòng đối diện Tuấn Khải cũng không khá hơn là bao nhiêu. Bình thường anh rất dễ đi vào giấc ngủ, không hiểu vì lý do gì hôm nay lại cứ một chút là giật mình thức dậy.
Sáng hôm sau chưa được năm giờ là Hòa An đã dậy. Vệ sinh cá nhân xong anh lại kiểm tra hành lý lại thêm một lần nữa. Sáng nay Hòa An chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là một chiếc áo cổ lọ. Quần jean màu đen ôm sát đôi chân dài thẳng tắp của anh. Chân mang một đôi giày hiệu Antoni Fernando. Đeo cho mình một chiếc đồng hồ Poniger năm ngoái mẹ tặng sinh nhật mà vẫn chưa dùng tới mấy lần.
Hòa An dạo này sáng nào cũng ăn sáng đúng giờ tại nhà, sáng nay cũng vậy. Ăn sáng xong anh vẫn còn dư thời gian. Lúc đồng hồ gần điểm sáu giờ ba mươi Hòa An thu gọn hành lý bước ra ngoài. Tuấn Khải lúc này cũng đã chuẩn bị xong. Lúc mở cửa ra nhìn thấy Hòa An, anh ta phải thẩn thờ mất mấy giây. Đã quen nhìn Hòa An trong trang phục đi làm, dáng vẻ này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Người vốn dĩ đã ưa nhìn, hôm nay còn đặc biệt để vào mắt.
“Thật đúng giờ.” Hòa An nhìn Tuấn Khải đang mặc đồ như mọi ngày đi làm, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm. Ánh mắt liền rực sáng. Hòa An rất thích con trai mặc áo khoác da. Vì anh thấy nó rất có cá tính. Lúc trước anh còn mua hơn năm sáu cái cho Minh Phong mặc, lý do là vì anh thích ngắm.
“Chúng ta đi được rồi.” Tuấn Khải nhìn Hòa An đang chăm chú nhìn mình liền ra dấu tới giờ.
Từ ngày biết được bí mật của Hòa An. Anh chưa