Hôm nay đã là ngày cuối cùng ở lại đây. Hai người họ đã ghé thăm tổng cộng hơn mười lăm nông trại lớn nhỏ. Kết quả thu hoạch cũng cực kỳ tốt. Chỉ có một điều là họ vẫn chưa gặp được chủ nhà hàng hôm đó. Hai người họ cũng đã ghé lại mấy lần nhưng đều không gặp được. Họ cũng đã tìm được loại café đó ở các nông trại khác nhưng chỉ có điều là hương vị không giống được.
“Hôm nay chúng ta sẽ ghé thêm một lần nữa được không.”
“Cũng được, dù sao chiều nay lịch cũng trống.”
Ngày hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, nắng ấm áp hơn rất nhiều so với những ngày trước. Hòa An đang chống cằm trên cửa xe đưa mặt ra ngoài hóng gió. Đăm chiêu suy nghĩ về Tuấn Khải mấy hôm nay. Hòa An có cảm giác anh ta rất lạ, lâu lâu còn có cảm giác là anh ta đang nhìn mình. Nghĩ đến đó anh liền quay lại, quả thực là Tuấn Khải đang nhìn Hòa An cực kỳ tập trung. Khi Hòa An quay lại anh liền đưa mắt sang hướng khác. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn ở đây.
Hai người họ hai ngày trước đều ghé đây ăn trưa dù không thuận đường, chỉ mong có được một cuộc hẹn. Nhưng đều không được, hôm nay lại ghé cũng là cậu nhân viên đó.
“Chúng tôi dùng như cũ.” Hòa An lịch sự nói.
“Hôm nay một giờ ông chủ sẽ ghé, các anh có thể đợi không?” Cậu nhân viên thu menu về nhẹ nhàng nói.
“Tất nhiên là có thể, rất cảm ơn cậu.”
Đến tầm một giờ cậu nhân viên lại một lần nữa xuất hiện mời hai người họ vào trong. Căn phòng họ vào không quá lớn nhưng rất thoáng, vách ngoài làm bằng kính có cả ban công rộng trồng nhiều hoa cùng một bàn ngồi uống trà nhỏ. Bên ngoài có một người đàn ông nhìn ước chừng tầm hơn ba mươi tuổi đang tưới nước cho dàn hoa cẩm tú cầu. Ý thức có người đang đến nhưng anh ta chỉ ngước nhẹ lên nhìn rồi tiếp tục tưới nước hết dàn hoa còn lại.
Hòa An đầu tiên liền có ấn tượng vô cùng đặc biệt với người này. Anh nhìn qua đánh giá thái độ của Tuấn Khải trước tiên. Nhìn Tuấn Khải biểu cảm không đổi, ánh mắt bình tĩnh đợi nên anh cũng kiên nhẫn đứng yên bên cạnh.
Tầm năm phút sau người đàn ông đó mới bước trở vào, ra hiệu ánh mắt cho cả hai bước lại chiếc bàn nhỏ. Tuấn Khải ngoái nhẹ sang nhìn Hòa An rồi bước đi trước.
“Mời ngồi. Gọi tôi là David.”
Anh ta ngồi xuống trước, lịch sự lên tiếng.
“Cảm ơn anh.” Cả hai người họ đồng thanh trả lời.
“Tôi là Tuấn Khải, và đây là Hòa An. Chúng tôi tin rằng anh biết rõ lý do chúng tôi xin một cuộc hẹn với anh ngày hôm nay.” Tuấn Khải ngồi đối diện nhìn thẳng vào mắt anh ta thành thật nói.
“Tôi đã nghe qua.” Anh ta bình thản rót nước từ bình trà trên bàn lần lượt vào ly của mình rồi sang hai ly đối diện.
“Vậy không làm mất thời gian, tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề.”
Tuấn Khải sau đó lấy từ trong cặp ra bản tóm