*"Thực sự nhớ em."*
Cơm trưa hôm đó ăn cũng chẳng ngon vì trong đầu toàn bị câu nói đó ám ảnh. Thực ra bao năm qua anh không đổi số điện thoại. Nhưng cũng không hề có liên lạc chỉ có một mình Minh Phong chủ động gửi quà. Anh không hề hồi âm gì cả. Từ lúc chuyển nhà tới bây giờ tạm gọi là yên tĩnh cũng không nghĩ sẽ có ngày nhận được loại tin nhắn như thế này.
Dạ dày vốn không ổn, trưa nay cũng ăn không ngon nên mặt mày anh khó coi vô cùng. Mọi người trong phòng thấy kiểu anh như vậy cứ nghĩ anh vì chuyện thăng chức không thành thành ra buồn bã nên cứ đi ngang là vỗ vai kiểu an ủi anh. Trần Nhân cũng không ngoại lệ, cứ dăm ba phút lại ngó lên rồi bảo đại ca đừng buồn, phiền tới mức anh phải cốc đầu cậu ta mấy cái.
Cảm xúc bây giờ thực sự vô cùng khó diễn tả thành lời. Tình yêu đã không còn từ rất lâu, vết thương cũng đã lành lại thế nhưng tại sau khi vô tình chạm tới lại sinh ra một vài tư vị lạ lẫm. Không phải tiếc nuối nhớ nhung, cũng không phải kiểu quên lãng chết tâm. Chỉ là chẳng biết nó là gì nghĩ kiểu gì cũng chẳng đúng, có chăng khi tổn thương đạt cực điểm, con người ta chẳng còn khả năng nhận diện được cảm xúc nữa.
Hòa An mỉm cười một cách khô khan với chính bản thân mình. Thật ra có để tâm hay không để tâm cũng chẳng còn quan trọng. Kiểu người của anh chính là cầm lên được là sẽ bỏ xuống được, thứ đã mất đi rồi không bao giờ nói đến hai chữ nuối tiếc. Không có định nghĩa sẽ quay đầu lại cũng không bao giờ cho người khác cơ hội kéo anh lại.
Nghĩ tới đây Hòa An lặng lẽ tắt điện thoại, tháo sim và bẽ nó gãy làm đôi trong cái nhìn ngơ ngác của cậu con trai đối diện.
"Anh bị làm sao vậy? Anh ổn không?"
Trần Nhân bất ngờ lấy tay nhặt lại chiếc sim bị bẻ đôi mắt trợn tròn hỏi.
"Có làm sao, anh thấy tự dưng muốn sử dụng số điện thoại mới. Sim này tin nhắn rác nhiều quá."
Nói xong anh liền làm một động tác xoa xoa bụng. À, dạ dày anh hơi đau, chút nữa cậu có ra ngoài thì cho anh gửi mua một chiếc sim mới với vài viên thuốc đau dạ dày. Anh ăn xong rồi. Anh đi nghĩ trước nhé.
Nói xong đoạn liền đứng dậy đi lên hướng phòng y tế của công ty, chọn một giường gần cửa sổ tay ôm bụng thở dài một tiếng rồi nhắm mắt một tý. Vừa chợp mắt được tầm năm phút anh liền cau mày lại vì bị âm thanh giường bên cạnh nói chuyện với y tá dù tiếng không lớn nhưng vẫn làm anh khó chịu.
Thực ra anh cực kỳ khó khăn về việc đi ngủ, cực kỳ ghét tiếng ồn khi đang ngủ nên rất ít khi ở nơi công cộng mà anh chợp mắt. Chẳng