Minh Phong không những không buông ra mà còn kéo Hoà An lại. Một phát hôn vào đôi môi đang còn nồng mùi rượu của cậu ta. Hoà An càng vùng vẫy anh ta càng ôm chặt hơn hôn mãnh liệt hơn.
Nước mắt Hoà An bắt đầu rơi.
Minh Phong lúc này giống như đã mất hết lý trí, tiếp tục tiến lưỡi của mình vào khoang miệng của Hoà An mà mặc sức càng quét. Hoà An tức giận không biết phải làm sao nữa loay hoay rồi giẫm thẳng chân mình lên chân của Minh Phong. Anh ta bị đau nên thả Hoà An ra khiến cậu chao đảo lui về phía sau. Ngay lập tức Hoà An hét lớn.
"Anh phát điên gì ở đây vậy!"
Minh Phong cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. "Đúng rồi! Anh đang phát điên lên rồi. Anh vì yêu em đến chính anh cũng phải phát điên lên với chính mình rồi!"
"Anh muốn phát điên thì tự mình phát điên đừng động vào tôi." Hoà An càng nói càng lui về phía sau.
"Anh đã thực sự nghĩ rằng mình có thể tự lừa mình rằng anh có thể từ bỏ yêu em. Nhưng sai rồi, anh không thể nào tự mình chấp nhận được em đã cùng một người khác ở cùng một chổ. Anh ít kỉ anh yêu em tới mức anh phát điên lên khi anh chứng kiến việc hắn ta hôn em!"
Hoà An vừa choáng vì rượu vừa choáng vì lời nói của Minh Phong. "Anh nói điên khùng gì vậy? Tôi ở cùng ai? Ai hôn tôi? Anh làm loạn đủ chưa?"
Đột nhiên giọng thứ ba xuất hiện.
"Nếu như đã biết rõ như vậy tại sao còn làm phiền em ấy?" Tuấn Khải đi nhanh về đỡ Hoà An đang như là sắp ngã.
"Tuấn Khải" Hoà An ngước mắt lên thấy Tuấn Khải không nói hai lời liền bám chặt vào người anh ta. "Tại sao anh lại..."
"Em ở yên trước..." Tuấn Khải ngắt ngang lời Hoà An. Hướng đôi mắc sắc lạnh nhất có thể nhìn về phía Minh Phong từng lời nói ra.
"Không sai! Tôi với Hoà An chính là ở cùng một chổ. Cho nên tôi không hề thoải mái với những gì anh vừa nói. Chuyện anh vừa làm tôi có thể không truy cứu. Nhưng tôi không muốn anh lặp lại một lần nào với em ấy nữa. Nếu không đừng trách tôi!"
Nói xong liền dìu Hoà An ra ngoài bỏ mặc Minh Phong một mình đứng chết lặng ở đó.
Đã sai càng sai.!
Lúc hai người quay ra cả bàn vẫn còn đang rất vui vẻ cho đến khi nhìn thấy bộ dạng say mèm của Hoà An.
"Say tới thế này rồi sao?" Trần Nhân cũng đã say rồi lên tiếng.
Phước Thành cũng vòng qua đưa mặt sát lại Hoà An mắt mở to ra như cố gắng nhìn cho rõ nhất có thể. "Có người say tới đáng yêu như thế này sao."
Tuấn Khải liền tối mặt xuống, đẩy cậu ta ra.
Một tay giữ chặt cho Hoà An khỏi ngã tay còn lại lấy bóp ra. Để thẻ của mình lại cho Trần Nhân.
"Mọi người chứ tiếp tục vui vẻ đi nhé. Tôi đưa Hoà An về trước. Cậu ta say lắm rồi!"