Cái ôm ấm áp cùng lời nói an ủi, tay Nhung Hách vẫn còn đặt trên lưng y chậm rãi vỗ về, nhịp điệu như thể đang dỗ trẻ con đi ngủ.
Mãi tới khi Nhung Hách ra ngoài Sở Mộ cũng không nói với hắn y không phải gặp ác mộng.
Nhưng nguyên nhân thật sự khiến y rơi lệ lại khó mà nói ra miệng, y cũng không muốn nhắc tới nữa.
Y không dám ao ước cao xa, ít nhất y có thể thấy được sự dịu dàng mà Nhung Hách dành cho mình không phả giả vờ, vậy là đủ lắm rồi.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân dần khuất khỏi tầm mắt, ánh nhìn của Sở Mộ vẫn dừng tại nơi ấy thêm một lúc lâu.
Ngoài cửa lều xuất hiện bóng người, từ ngoài vọng lại một tiếng gọi khẽ, “Điện hạ.
”
Sở Mộ chậm rãi hoàn hồn, “Vào đi.
”
Thạch Trúc bưng một chén canh giải rượu đi vào đứng cạnh mép giường, sau đó đưa chén qua cho Sở Mộ, “Điện hạ, canh giải rượu đây ạ.
”
Sở Mộ nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
Bưng cái chén không, Thạch Trúc chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được dặn dò thêm một câu, “Điện hạ sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.
”
Trong lòng Sở Mộ dâng lên một chút ấm áp, y gật đầy, “Cảm ơn.
”
Thạch Trúc cứng người, cúi đầu có hơi sợ hãi, “Tiểu nhân không dám.
”
Lúc Thạch Trúc bước tới cửa Sở Mộ bỗng nhớ tới vài chuyện, gọi anh lại dặn mấy câu, Thạch Trúc có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhớ kỹ rồi mới lui xuống.
Từ khi mẫu phi qua đời Thạch Trúc vẫn luôn chăm sóc Sở Mộ, so với các hoàng huynh dối trá của y thì anh càng giống anh trai của Sở Mộ hơn, nhưng vì cách biệt thân phận nên giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách nhất định.
Đợi tới lúc Nhung Hách quay về lần nữa quả nhiên đã là buổi tối, gió lạnh tịch mịch thổi cho ánh nến lay lay, Sở Mộ đã ăn xong cơm chiều đang chuẩn bị tắm, nhìn thấy bóng dáng nam nhân y thuận miệng hỏi một câu, “Ngài ăn cơm chưa?”
Nhưng Hách vừa bước vào lều cũng không ngờ được Sở Mộ sẽ hỏi hắn câu này, lắc đầu đáp: “Còn chưa.
”
Trong lều đột nhiên im lặng, Sở Mộ chợt dừng bước.
Nhung Hách thấy hơi lạ thì nhìn qua, phát hiện ra mặt Sở Mộ đỏ bừng, nghĩ tới chuyện y say rượu trưa nay, hắn bước nhanh qua sờ sờ trán y, có hơi nóng, hắn gấp gáp nói: “Mộ Mộ, em sốt rồi…”
Mặt Sở Mộ càng đỏ hơn, mau chóng lắc đầu, lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu…”
Nhưng Hách hơi không muốn tin, nắm chặt lấy vai y.
Thấy hắn vẫn đứng yên như vậy Sở Mộ cũng hết cách, đành phải trừng mắt liếc hắn một cái, hung dữ bảo: “Em thật sự không sao hết mà!”
Chỉ là vừa rồi y cảm thấy hai người trò chuyện y như vợ chồng già nên mới không nhịn được đỏ mặt, ai biết tên ngốc này lại cho rằng mình sốt đâu chứ.
Cổ họng Nhung Hách bỗng chốc hơi khô, Sở Mộ trừng làm hắn thấy như thể đang bị con mèo nhỏ cào nhẹ, đôi mắt trong veo còn phủ một chút hơi nước, cực kỳ quyến rũ.
Sở Mộ bị hắn nhìn chằm chằm tới không biết phải trốn đi đâu, đành phải ngượng ngùng nói: “Ngài không định đi ăn cơm sao?”
Trước đây Nhung Hách đều ăn ở ngoài xong mới trở về, hôm nay có hơi khác thường.
Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là Nhung Hách muốn nhìn thấy Sở Mộ sớm sớm mộ chút thôi, chuyện Sở Mộ làm hắn đã nghe được rồi.
Tơ lụa và đồ sứ nước Sở đưa qua đây Sở Mộ đều dùng danh nghĩa của hắn phát ra ngoài, ngay cả dược liệu cũng quyên hết cho y quán, bọn họ có thói quen du mục, hơn nữa vì nguyên nhân khí hậu nên y sư trong tộc ở phương Bắc rất ít, dược liệu càng khó tìm hơn, hành động của