Trở lại lều vải, Nhung Hách nhẹ nhàng bôi thuốc giúp y rồi lại kéo y vào ngực ngủ, cái ôm của nam nhân thật ấm áp, Sở Mộ vốn đang có hơi không quen khi bên cạnh có thêm một người ngủ cùng, nhưng y thật sự quá mệt mỏi, ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, còn chưa nghỉ ngơi được tí nào đã bị Nhung Hách đè trên giường thao lộng, dĩ nhiên là Sở Mộ không chịu nổi nữa.
Mãi cho tới khi Sở Mộ ngủ mất, Nhung Hách cũng không nhắc tới chuyện vì sao hắn lại đi ra ngoài, Sở Mộ lại ngại hỏi, nhưng ngửi thấy mùi rượu trên người nam nhân thì y cũng đã đoán được phần nào, người này hẳn là đi dự tiệc.
Sở Mộ không ngốc, Nhung Hách là thủ lĩnh, ngài đại hôn của hắn đương nhiên sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng.
Đến nửa đêm, vì quá nóng mà Sở Mộ vô thức đá văng chăn, cái chân trắng nhỏ gác lên người Nhung Hách.
Nhung Hách bị chuyện này làm tỉnh giấc, nhìn thấy tư thế của Sở Mộ hắn im lặng dời cái chân kia qua kẹp vào giữa hai chân mình, không để y lộn xộn nữa.
Đêm nay Sở Mộ mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, y mơ thấy bản thân bị trói vào lò lửa, mặc cho y giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra, cả người đều bị thiêu đốt.
Thẳng tới lúc lửa than dần tắt đi, Sở Mộ mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia.
Ánh sáng rọi vào mắt khiến nó đau nhức, mí mắt cũng rất nặng, dường như không mở nổi, Sở Mộ hiểu mắt y hẳn đã sưng lên rồi, suy cho cùng thì hôm qua đã khóc lâu như vậy mà.
Nghĩ tới đây Sở Mộ thấy có hơi mất mặt, lâu rồi y không khóc như vậy, nhưng nhớ tới sự an ủi vụng về của Nhung Hách y lại thấy buồn cười, một thủ lĩnh dị tộc sao mà ngốc tới vậy.
Y xoay người nhìn sang bên cạnh, không thấy Nhung Hách đâu cả, trong lều vải cũng không có ai khác, chỉ còn mình y đang nằm trên giường.
Sở Mộ từ từ đứng dậy, chăn trên người trượt xuống để lộ ra da thịt trắng nõn, bên trên đó phủ đầy vệt đỏ, hai điểm trước ngực còn đang sưng to.
Gió nhẹ thổi tung tấm màn, ánh mặt trời lọt vào qua khe hở, bây giờ cũng đã không còn sớm, cũng không biết y đã ngủ mất bao lâu nữa.
Sở Mộ ngồi yên trên giường hồi lâu mới từ từ chấp nhận được hoàn cảnh xa lạ này.
Hỉ phục đặt bên cạnh đã không thấy đâu, thay vào đó là mấy món quần áo, trên cùng là một bộ quần áo màu trắng bạc, là đồ mà Sở Mộ mang tới đây từ nước Sở, y cầm mấy món đồ qua chậm rãi mặc vào.
Sau khi mặc xong quần áo, Sở Mộ trầm tư một chốc mới thử gọi: “Thạch Trúc?”
Thạch Trúc là người hầu đi theo y từ nước Sở tới nơi đây, chuyện quần áo gì đó cũng là do Thạch Trúc lo liệu.
Quả nhiên màn được vén lên từ bên ngoài, nhưng người bước vào lại không phải Thạch Trúc mà là một nữ tử cao gầy dáng người rắn rỏi mặt mày anh khí, mặc quần áo làm bằng da lông, tướng đi vun vút cuốn theo gió, nhìn qua có vẻ tính cách rất hào sảng.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn nàng, sao lại không phải là Thạch Trúc thế kia?
“Tháp tang dậy rồi sao?”
Đã quen được người khác gọi là điện hạ nên đột ngột nghe được xưng hô xa lạ này khiến Sở Mộ không kịp đáp lại, tháp tang?
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của Sở Mộ, nữ tử cười nói: “Tháp