Chuông reo vào lớp, tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi.Lão Triệu bước vào, cả lớp xì xầm.Tiết đầu tiên chẳng phải là của thầy Hứa sao? An Nhược cũng vì bị phân tâm mà phải đôi ba giây sau mới đứng lên hô khẩu hiệu chào.“Cả lớp nghiêm!”“Được rồi, các em ngồi xuống đi!”Thầy hiểu ý nên vừa bỏ cặp sách xuống bàn đã giải thích: “Thầy Hứa hôm nay bị bệnh nên tôi sẽ dạy thay!”Khải Duy nhích vai cậu: “Thầy ấy bị làm sao thế?”An Nhược lật sách ra, bình thản: “Sao lại hỏi mình? Không phải Lão Triệu nói là bị bệnh à?”“Cậu bình thường thân thiết với thầy ấy lắm mà. Hôm trước còn ngủ lạ...”An Nhược vội bịt miệng cậu, trợn mắt: “Cậu có muốn mình đưa cậu cái loa phát thanh luôn không?”Khải Duy ỉu xìu, hạ giọng xuống: “Tớ nói đúng còn gì!”Nhận thấy ánh mắt nảy lửa của đại ca, cậu liền khoá miệng lại, tập trung nghe giảng.[.]Căn hộ 216An Nhược đang đứng trước cửa nhà của Lão Lý. Miệng nói không quan tâm nhưng thực chất lại rất lo lắng.Hắn bệnh như vậy, lại còn ở một mình, liệu có ngủm củ tỏi luôn rồi không.An Nhược nhấn chuông.Một lần, hai lần rồi ba lần. Vẫn không thấy động tĩnh gì.Cậu lại chuyển qua đập cửa, nhưng vừa mới động vào, cửa đã tự động mở ra.Thế là An Nhược liều mạng đi vào. Bên trong căn nhà tối ôm như mực.“Lão sư!”Đáp lại chỉ là tiếng điều hoà vùn vụt. Yên tĩnh đến nỗi còn nghe cả tiếng thở nhẹ của cậu.An Nhược mò mẫm đến phòng ngủ của hắn.Dựa theo ánh đèn hắt ra một chút từ lỗ thông gió, cậu phát hiện hắn vẫn đang nằm trên giường.Người này mùa hè nhưng lại quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra mỗi đầu để thở.Cậu lại gần, cúi xuống xem xét người đang say sưa nhắm mắt: “Bị bệnh thiệt sao?”Cậu vươn tay sờ vào trán hắn.Nóng quá.Nóng tới mức tay của cậu cảm giác để lâu một chút sẽ bỏng mất.Cậu rút tay về nhưng tới được nửa đường đã bị một lực từ trong chăn thò ra nắm lại, miệng hắn thì thầm:“Tiểu Nhược!”Cái gì cơ? Hắn gọi tên cậu? Hắn biết cậu đang ở đây sao? Nhưng không phải mắt hắn vẫn còn đang nhắm à?“Lão sư. Thầy có ổn không?”Trong mơ màng, Ngôn Phong nhận ra mùi hương quen thuộc. Hắn muốn mở mắt ra nhưng cơn cháng voáng ập xuống khiến hắn chỉ thấy một hình ảnh nhạt nhoà.“Tiểu Nhược?...Mình vẫn còn chưa tỉnh rượu à?”“Lão sư, thầy có sao không? Em đưa thầy tới bệnh viện nha!”Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt: “Chỉ là mơ mà sao còn chân thật như vậy?”“Lão sư, là em đây, em là An Nhược, không phải mơ.”“An Nhược?...”Hắn bỗng trừng lớn hai mắt ra, đập vào mặt vài cái, nhưng cậu vẫn không biến mất như ảo ảnh lúc tối.“Lão sư thầy sao vậy?”Là thật à? Cậu đang ở trước mắt hắn là thật?“Lão sư. Thầy nghe em nói không? Em đưa thầy đến bệnh viện nha”Hắn bỗng phì cười. Hạnh phúc đến mức muốn rơi nước mắt.Hắn lắc đầu: “Không cần đâu. Nghỉ một chút sẽ ổn”Cậu nhận thấy tay mình vẫn còn ở trong tay hắn thì vội rút ra, qua phía bên tường bật điện lên, mở cả cửa sổ, kéo rèm. Căn phòng bây giờ mới tràn ngập ánh sáng, có chút sức sống.An Nhược đỡ hắn ngồi dậy, dựa lưng vào gối ôm.Hắn nói: “Sao em vào nhà được vậy?”Cậu bây giờ mới tháo balo đặt xuống bàn, cởi cả áo khoát ra: “Cửa không khoá! Thầy đã để vậy suốt đêm đấy!”“Vậy sao?”_Chắc là lúc tối về đến trước nhà đã thấy ảo ảnh của cậu, ngẩn người đến quên cả khoá lại. Nhưng cũng nhờ vậy mới có người thật đứng đây.“Thầy chưa ăn gì đúng không? Đợi xíu nha!”_Cậu xoắn tay áo lên rồi đi vào bếp.Một lúc sau, An Nhược quay lại với bát đồ ăn trên tay.Quả thực hắn