Hôm nay là cuối tuần, Ngôn Phong dậy rất sớm, hắn ăn sáng, sau đó được tài xế đưa đến công ty. Mặc dù rất mệt mỏi với chuyện dạy ở trường nhưng tác phong của một tổng tài trong hắn vẫn không hề thay đổi. Khuôn sắc nghiêm nghị khiến người ta luôn phải kính cẩn cúi đầu. Tập đoàn BEYOU dạo này rất bận rộn với dự án hợp tác cùng tập đoàn thời trang có tiếng ở Úc- P.I.T. Nhưng qua đó, nếu hợp tác lần này thành công, BEYOU sẽ có cơ hội được mở rộng thêm nhiều chi nhánh con tại đất nước xinh đẹp này!Tuy đã rời công ty và giao lại một phần trọng trách cho giám đốc Mã, nhưng khi đến thời điểm quan trọng, hoặc những dự án lớn, Ngôn Phong đều phải có mặt.”Tổng giám đốc! Ngài mới tới!" tất cả nhân viên đều tập trung ở sảnh đón tiếp."Được rồi! Mọi người làm việc tiếp đi! Thư kí Jung, hợp đồng thế nào rồi?""Thưa anh, bên họ đang xem xét yêu cầu của chúng ta, khi nào có quyết định, họ sẽ lập tức liên lạc!""Tốt lắm, bằng mọi giá phải có được dự án lần này!"Vừa vào phòng làm việc, hắn đã phải vùi đầu vào đống giấy tờ trêи bàn. Hết đọc rồi nghiên cứu rồi đến phê duyệt. Mấy ngày nay liên tiếp đều diễn ra tình trạng như thế này, quả thực hoàn cảnh đã nuôi dưỡng ra một con người sắt đá chăng? Tốc độ và hiệu quả làm việc của hắn lúc nào cũng làm nhân viên choáng váng một trận. Liên tục đến 11h trưa, cuối cùng cũng hết việc, Ngôn Phong thở hắt ra, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.Tiếng gõ cửa bên ngoài.“Vào đi!”Mã Hạo Hiên bước vào, đưa hợp đồng trước mặt.“Đây là vốn đầu tư sẽ hỗ trợ vào dự án lần này. Cần tổng giám đốc kí!”Hắn đọc sơ qua sau đó lấy bút kí vào.“Trông cậu mệt mỏi quá. Có muốn đi uống một ly cafe không?”Nhắc tới cafe làm hắn muốn nôn khan. Quả thực mùi vị “mặn nồng” còn vương lại rất lâu.“Không cần. Giờ tôi phải về rồi.”“Cậu đâu cần phải cố đến mức như vậy. Tiền không thiếu, tiêu xài mấy đời còn chưa hết, cậu còn phải lao lực đi làm thầy giáo ba cộc ba đồng đấy à!”“Việc của tôi!”Ngôn Phong không muốn nói nhiều. Hắn đứng dậy lấy áo khoác mặc vô. Thấy Hạo Hiên vẫn còn đứng đó, hắn chau mày: “Sao còn chưa đi?”Hạo Hiên nhìn xung quanh chỉ có hai người liền hạ thấp giọng xuống: “Ngày mai tớ đến trường đón cậu nha. Lần này tớ sẽ đứng ở ngoài không vô trong đâu.”Ngôn Phong ngờ vực: “cậu muốn cái gì đây? Hay là đã tia được em nữ sinh nào trong đó....Tôi cảnh cáo cậu, chúng nó vẫn còn nhỏ, cậu đừng có mà động lòng lang sói!”“Tôi nào dám động vào học trò của cậu, tôi chỉ muốn đến đón cậu thôi. Bổn thiếu gia đã hơn mười năm chưa thăm trường, cậu phải để cho tôi nhìn thấy chút hoài niệm thanh xuân năm ấy chứ!”_Hạo Hiên tỏ vẻ đáng thương, hai tay ôm ngực.Ngôn Phong mặc kệ không thèm quan tâm nữa. Con cáo già như cậu ta, mở miệng ra là cứ như đọc thơ, nghe để tin, có mà trời sập.—————-An Nhược đang làm bài tập ở phòng làm việc dành cho giáo viên. Sở dĩ cậu ở đây là vì có người nào đó cuối tuần còn rảnh rỗi lên trường làm giáo án.Kể ra thì ở đây cũng không tệ, vừa có máy lạnh, lại được ngồi lên cái ghế sofa êm ái to cỡ bự dành cho giáo viên tiếp khách. Còn hơn là ở ký túc xá chật hẹp, nóng như cái lò thêu, suy nghĩ ấy chả ở trong đầu được bao lâu, một lúc cậu đã hối hận, khoảng 20 phút không gọi “thằng hầu” là lão sư lại ngứa miệng, suốt ngày ý a ý ới:“An Nhược, rót nước!”“Kéo rèm ra một chút...”“Chói quá, kéo một nửa thôi”“Giảm máy lạnh xuống xíu, nóng quᔓEm định để cả hai chết rét à. Tăng lên chút”Ban đầu cậu còn nhẹ nhàng, xong một hồi con giun xéo lắm cũng quằn.“Thầy tự làm đi!”Hắn sững sốt: “Nợ của e...”“Em sẽ trả cho thầy. Cho dù phải bán nhà dưới quê em cũng sẽ trả cho thầy là