”Không một ai được động đến học trò của tôi!”Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, một dáng người cao lớn xuất hiện. Người ấy cứ như là một vị thần cứu rỗi cậu giữa bóng tối.Trước mặt tất cả mọi người, Hứa Ngôn Phong bước vào. Sắc mặt của hắn khó coi vô cùng. Ngũ quan nguyên bản không tính hiền lành, lúc này còn có vẻ rất đáng sợ.Thầy hiệu trưởng nheo mắt, nếu có ai để ý sẽ nhìn thấy được trong đó có một ánh cười.“Thầy Hứa, thầy đến rồi thật tốt quá.”Ngôn Phong lướt qua các vị lão sư đồng thời đang là ban thẩm tra ngồi trên dãy ghế bên kia, cái nhìn đanh lại khiến họ có đôi chút rùng mình.“Tôi nói rồi, học sinh của tôi không có ai được động đến”“Tại sao thầy có thể nói như vậy, người có quyền quyết định ở đây là thầy hiệu trưởng.”_Thầy giám thị quoắc mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng tức giận, giọng nói đôi ba phần lớn hơn.Ngôn Phong hơi cười, mắt nhìn chằm chằm vào thầy giám thị, hắn dằn từng tiếng một: “Vậy lúc nãy tới giờ, dù không có mặt thì tôi cũng biết chỉ có các thầy cô buộc tội học trò của tôi, còn thầy hiệu trưởng chưa nói gì đúng không?”“Thầy...”“Các người nguyên một tập thể giáo viên người lớn, cùng nhau ăn hiếp một đứa trẻ, đó gọi là quy tắc của trường Bắc Kinh này sao?”_Ngôn Phong đứng bên cạnh An Nhược, đảo mắt nhìn xung quanh những con người gọi là lão sư.“Thầy Hứa, tôi không chấp nhặt vì thầy mới chuyển vô trường. Nhưng thầy cũng không được ăn nói như vậy. Trong các lão sư ở đây, thầy là nhỏ tuổi nhất đấy!”_Thầy giám thị lại múa mồm.Ngôn Phong không hề bận tâm đến lời đó, ngược lại còn trừng mắt hét lớn: “Xin hỏi những người có mặt ở đây, dựa vào đâu mà các người vu khống em ấy.”Cô Mỹ Ly: “Dựa vào camera, An Nhược là người ra khỏi phòng giám thị cuối cùng và...”“Thế xin hỏi cô đây, trong camera có nhìn thấy hình ảnh em ấy trực tiếp lấy đồ hay không? Phòng giám thị có rất nhiều cửa sổ ở độ cao dễ dàng leo trèo. Nếu như xảy ra một vụ trộm cắp, người bình thường không phải sẽ dự đoán người từ bên ngoài trường leo vào xác suất là cao nhất à? Tôi cảm thấy các vị đây là cố tình vu khống cho An Nhược!”Thầy giám thị cười lớn: “Ở đâu ra một thằng nhóc mới chuyển vô trường đã làm loạn vậy hả? Cậu chỉ mới tiếp xúc với An Nhược chưa được một tháng, sao có thể khẳng định là vu khống nhanh như vậy!”“Tôi tin em ấy.”An Nhược sững sờ, cậu ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn.Ngôn Phong tin cậu. Trong cả một khán phòng có hơn chục người, chỉ có mình hắn tin cậu.“Chuyện này chúng ta sẽ từ từ điều tra mà!”_Lão Lý im lặng nãy giờ đã bất ngờ lên tiếng.“Điều tra cái gì nữa. Chuyện đã rõ như ban ngày còn gì!”_Cô Mỹ Ly liếc xéo cậu.Ngôn Phong tiến tới gần thầy hiệu trưởng: “Nếu như thật sự là Tiểu Nhược đã trộm cắp, tôi sẽ đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm. Còn bây giờ...”Hắn bỗng nắm chặt cổ tay cậu.“Em ấy là học trò của tôi. Tôi đưa đi!”....Để An Nhược ngồi xuống ghế đá, Ngôn Phong mất kiên nhẫn hét lớn: “Em không có miệng sao? Lại để cho bao nhiêu người nói động như vậy? Sao không lên tiếng phản đối!”Cậu cũng đâu hề muốn như thế, nhưng lòng tin đã không có thì tất cả lời thanh minh cũng trở thành nguỵ biện mà thôi.“Bình thường em ồn ào lắm mà. Ai cũng không thể bắt nạt được em cơ mà. Vậy mà ngày hôm nay lại để cho bản thân bị ấm ức cũng không chịu nói là sao?”Mặt An Nhược cúi xuống càng thấp.“Em muốn bị đuổi học lắm hả?”“...hức...hức...”Ngôn Phong sững người khi nghe tiếng nức nở.Nước mắt An Nhược nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay đặt dưới đùi. Cậu khóc rồi. Tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.Ngôn Phong cứng người, không biết phải làm gì. Hắn bối rối ngồi bệt xuống đối diện cậu.“Tiểu...Tiểu Nhược!”“Oaaaa...hức...hức!”Cậu khóc oà lên.Từng giọt mặn chát rơi xuống nhiều vô kể. Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 17t, cậu cũng biết sợ, cũng biết ấm ức, cũng biết tủi thân khi không một ai ở bên cạnh.“Được rồi, ngoan. Tiểu Nhược ngoan, đừng khóc nữa!”“Hức...hức...”Ngón cái Ngôn Phong cử động, hắn đưa lên má lau nước mắt cho cậu.Nhìn tròng mắt đỏ hoe cùng tiếng nấc nghẹn của đứa trẻ này, hắn hiểu cậu đã phải ấm ức nhiều như thế nào.“Tôi sai rồi. Là tôi không nên lớn tiếng với em. Ngoan, đừng khóc nữa!”Lòng Ngôn Phong khó chịu vô cùng, hệt như có hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau.Hắn không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, điều hắn nhận ra là khi nước mắt đứa trẻ này rơi xuống, tất cả mọi lỗi lầm đều do hắn.[.]Được một lúc thì An Nhược cũng ngừng, hắn thấy tiếng nấc của cậu không còn nữa thì rút ra một tờ khăn ướt, tự mình lau sạch sẽ khuôn mặt tèm lem nước mắt lẫn nước mũi của người đối diện. An Nhược sụt sịt nhìn hắn, đôi mắt trong veo tựa làn sóng ngoài khơi.“Em đói rồi!”“....”—————-Ngôn Phong đưa cậu đến một nhà hàng cao cấp bậc nhất ở Bắc Kinh.Lễ tân ở đó vừa thấy hắn liền cung kính cúi đầu.Họ được đưa đến một vị trí có thể nhìn xuống