Đường Tu đã mang thai bốn tháng, bởi vì thân thể vô cùng mỏng manh nên giữ thai vẫn luôn khó khăn, lúc Đường Trăn tránh anh ra, cái bụng nhỏ của anh ẩn ẩn đau, hơn nữa đầu gối vừa bị đập lúc nãy khiến anh đứng không nổi, liên chống tay đến cạnh ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Lúc anh mang thai bụng thường xuyên đau, Mộ Như Tĩnh bảo là do thể chất có vấn đề, chỉ cần không xuất huyết thì không sao.
Nhưng, đôi lúc thật sự rất đau.
Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, anh đau đến mức không thể động đậy, ôm bụng tựa vào sofa cuộn tròn, sống lưng nhẹ nhàng phát run, thỉnh thoảng tia chớp loé lên thấy khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Gió lớn như vậy, Trăn Trăn không thể về nhà một mình.
Anh lấy di động bấm số Đường Trăn, cô không có nghe máy.
Anh không có số điện thoại của Tần Bách Thư, cũng không biết ba có đi công tác trở về hay chưa, chỉ có thể bấm số của mẹ, nhưng nửa ngày cũng không dám ấn phím gọi.
Anh lau mồ hôi sắp vào mắt, đem tay đang ôm bụng rút ra, cố hết sức nhanh chóng gửi một tin nhắn
[Mẹ, con sai nên đã chọc em giận rồi, em đang ở nhà con, mẹ bảo Bách Thư lại đây đón em ấy với, bên ngoài gió lớn lắm, mẹ thấy tin nhắn lại cho con biết được không mẹ?]
Anh nhắn gửi một lúc thì nhận được điện thoại của Tân Nguyện.
Điện thoại Tân Nguyện nhanh chóng được kết nối, nhanh đến mức Đường Tu chưa kịp chuẩn bị gì, hơi sửng sốt co quắp nói: ".....Mẹ, mẹ xem tin nhắn....Một chút."
"Mẹ vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp xem, sao vậy?" - Tân Nguyện chần chờ một lát: "Nói qua điện thoại không được à?"
"Con xem qua, được rồi....Không có chuyện gì, mẹ cúp máy trước." - Tân Nguyện bình thản đến mức xưng hô với ngữ khí dịu dàng đến nỗi Đường Tu không biết làm sao, anh nắm chặt cái áo trên bụng, giọng khàn khàn: "Mẹ, gặp lại sau."
Anh không dám cùng Tân Nguyện nói chuyện.
Anh đã nói năng sai trái làm Trăn Trăn giận bỏ đi, do nói chuyện không thèm suy nghĩ, anh sợ trong điện thoại sẽ nói sai cái gì sẽ chọc mẹ giận, nên mới cố gắng trâu chuốt câu từ qua tin nhắn, sau đó điện thoại mẹ để xem tin.
Nhưng có lẽ.....Mẹ vẫn sẽ giận mất.
Anh tổn thương Trăn Trăn như vậy, mẹ biết sẽ đau lòng chết mất.
Bản thân anh cũng đau lòng lắm, anh nên là người câm mới đúng.
Thực sự anh ngày càng làm không tốt, rõ ràng anh sợ Trăn Trăn tổn thương nhất, nhưng thực tế người làm Trăn Trăn tổn thương nhiều nhất có thể là người kia.
Di động run lên, là tin nhắn Tân Nguyện: [Bách Thư vẫn luôn đứng dưới lầu chờ Trăn Trăn, đã đón nó rồi.]
Anh muốn nhắn lại câu gì đó, cuối cùng lại không, yên lặng đem điện thoại đặt qua một bên, dựa vào sofa nghỉ hồi lâu, chờ đến khi bụng không đau nữa, anh liền đứng dậy, đi nấu cơm cho bản thân ăn.
Trên bếp có rất nhiều nguyên liệu đã được rửa sạch chỉ cần bỏ vào nồi nấu là xong, tất cả đều là thứ Đường Trăn thích, có rất nhiều nên anh ăn không hết, cơ bản ăn một miếng đều nôn ra, anh chỉ có thể đem hơn phân nửa nguyên liệu vào túi giữ tươi rồi thả vào tủ lạnh lại.
Còn lại bắp cải, táo đỏ, củ mài, thịt heo băm thì anh dùng để nấu cháo.
"Con có một người cha thật đáng ghét!"
Anh bắt đầu nói chuyện với đứa nhóc trong bụng--thực tế chỉ là lầm bầm lẩm bẩm.
"Ba cho phép con ghét ông ấy, nhưng phải nhớ là ông ấy cũng yêu con."
"Được không nhóc quậy?"
Đương nhiên sẽ không có ai đáp lại, Đường Tu nói với không khí một chốc lại ngẩn ra, lấy di động nhắn cho Khương Mặc một tin.
[Đứa con sau này của chúng ta, gọi tên là gì vậy?]
Nhưng Khương Mặc vẫn không hồi đáp.
Giao diện trò chuyện được anh cuộn lên, thấy trong số hàng chục tin nhắn anh đã gửi, cậu ấy không trả lời một tin nào.
Nếu không phải Khương Thành liên tục báo tin bình an cho anh, sợ bây giờ anh đã cảm thấy mình sớm điên rồi.
Từ đó đến giờ, dù mỗi ngày Khương Thành đều đảm bảo với anh mọi người đều khoẻ mạnh, anh cũng cảm thấy sống qua một ngày như sống tận một năm, vì dù cậu ta có nói "Mọi người đều khoẻ mạnh" nhưng cậu lại không để lộ bất cứ chuyện nào, anh cái gì cũng không làm được, muốn tìm cậu cũng không biết nơi đâu.
- ---
A Mao không nghĩ lần này Khương lão gia sẽ giận dữ như vậy, Khương Mặc dù sao cũng chỉ để cậu đi tiếp khách thay bản thân thôi, ông ấy dùng roi đánh đại ca đến da tróc thịt bong còn chưa nói, đằng này còn đẩy anh vô thuỷ lao để trừng phạt.
Bản thân thuỷ lao cũng không phải là nơi đáng sợ gì cả, chỉ là một hồ nước muối với nhiệt độ cực thấp và lạnh như băng, cái đáng sợ ở đây là cả người đại ca bị đánh tơi tả rồi mới nhốt vào thuỷ lao.
Nước muối lạnh như băng không chút lưu tình xâm nhập vào vết thương đang không ngừng chảy máu, việc này sẽ khiến người chịu phạt thống khổ đến tê tâm liệt phế, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Lúc A Mao đến đón Khương Mặc ở thuỷ lao, cậu vẫn không ngừng rùng mình, một là vì nhiệt độ đông lạnh đến phát hoảng, hai là vì cậu rất sợ nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Khương Mặc.
Nhưng lúc cậu tìm được Khương Mặc, đại ca chỉ cầm di động ngồi bên cạnh hồ, trừ khuôn mặt trắng bệch như quỷ, còn lại cũng không khác gì ngày thường.
"Anh!" - A Mao vội vàng chạy tới, đem áo khoác khoác lên người Khương Mặc.
Quanh thân chợt ấm lại, thần kinh căng chặt của Khương Mặc được thả lỏng, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp run lên, hai mày nhíu chặt, cúi đầu ho ra một búng máu.
A Mao mở to hai mắt: "Anh, anh sao vậy?!"
"Đừng quấy nữa." - Phảng phất trong cổ họng Khương Mặc vẫn còn vị máu, giọng nói cậu vừa nghẹn vừa buồn: "Máu bầm thôi."
A Mao vội vàng lấy khăn giấy chạy qua.
Khương Mặc dùng khăn giấy ấn vào khoé môi, thấp giọng ho một trận, sau đó đem khăn giấy xoa thành một cục rồi vứt bỏ: "Có thuốc không?"
A Mao ngẩn người: "Anh, sao anh còn hút thuốc vậy? Vết thương trên người anh sẽ ra sao?"
Khương Mặc lạnh lùng nhìn cậu.
"Có có, có thuốc." - A Mao lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi đưa đại ca.
Khương Mặc ngậm thuốc lá, đem làn nicotin nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng hít sâu vào phổi, lại chậm rãi phà ra, độ ấm nóng rát từ phổi lan tràn khắp người, lúc này cậu mới thực sự cảm thấy cơ thể đông cứng của cậu mới ấm lên.
Cậu cúi đầu ho hai tiếng, nhìn di động Khương Thành nhắn hồi nãy: "Anh yên tâm đi, em chăm sóc chị dâu cho."
Anh cất điện thoại rồi đứng dậy, bước chân thong thả vững vàng đi ra khỏi thuỷ lao.
A Mao nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo sau, thấy sắc mặt đại ca không khó coi như lúc nãy, liền vò đầu bứt tai hỏi: "Anh, sao lão gia tử lần này tức giận quá......!vậy?"
Khương Mặc nhẹ nhàng giải thích bâng quơ: "Bởi vì chuyện của anh mà làm ông ấy ngộ thương Khương Thành."
Anh biết cha đang cảnh cáo anh lại khiến Khương Thành tiến vào mà liên luỵ, kết quả của anh sẽ thảm thiết vô cùng.
"Này....Đánh người là ông ấy đánh, bản thân lao tới là cậu chủ nhỏ, anh vô tội mà." - A Mao cảm thấy hơi bất bình mà nói: "Không phải vì không là con ruột mình mà làm vậy sao."
"Chuyện này không phải bình thường à?" - Khương Mặc liếc nhìn cậu như nhìn một thằng