Lúc Khương Ly mang theo con trai Hứa Lâm về nhà, thấy Khương Mặc vừa bước ra thư phòng của cha, sắc mặt cực kỳ nặng nề, thấy được cô mới hơi thả lỏng một chút: "Chị."
"Chú~~!" - Hứa Lâm nhào tới ôm đùi Khương Mặc, mè nheo đòi cậu bế một chút.
Khương Mặc dễ dàng nhấc bổng cậu nhóc mềm mại như sữa trên tay, hôn lên gò má mũm mĩm hồng hào của cậu nhóc: "Lâm Lâm hôm nay học nhà trẻ có ngoan không?"
"Dạ có ạ!" - Hứa Lâm ra sức gật đầu, vỗ vỡ vào bông hồng nhỏ trên ngực mình: "Chú nhìn này, Lâm Lâm còn được bông hồng nhỏ nữa."
"Bảo bối của chúng ta thật giỏi!" - Khương Mặc khích lệ từ tận đáy lòng.
Khương Ly nhìn qua cửa thư phòng đóng chặt, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Cha làm khó em nữa à?"
Khương Mặc thở dài: "Chúng ta ra sân nói chuyện đi."
- ---
"Cha muốn gặp A Tu." - Khương Mặc ngồi trên xích đu trong sân, đi thẳng vào vấn đề: "Em không có đồng ý."
Trên thực tế, Khương Hải còn không biết Đường Tu là ai, chỉ biết đó là đối tượng của con mình, nhưng cũng không biết là người thế nào.
"Tại sao? Là do A Tu không đồng ý hay do em sợ cha không chấp nhận?" - Giọng Khương Ly đặc biệt ôn nhu, giúp cảm xúc đang sôi sục của Khương Mặc dịu đi không ít.
"Cả hai điều đó.
Nhưng chủ yếu là do em chưa nghĩ kỹ về vấn đề này, làm sao cho A Tu có thể chấp nhận công việc hiện tại của em." - Khương Mặc thở dài - "Anh ấy chỉ biết em là quản lý kinh doanh vận tải biển, kiêm chức huấn luyện viên Taekwondo, còn không biết đến những việc làm trong tối của chúng ta.
Nếu dẫn anh ấy đến gặp cha, những công việc này hết thảy đều không giấu được, tuy cha có cam đoan với em rằng điều gì nên nói điều gì không nên nói, nhưng em biết tính tình của ông ấy, nhất định sẽ lén em nói cho A Tu biết."
Khương Ly ngẫm nghĩ: "Nhưng mà chị lại cảm thấy, người như A Tu, khi thích ai nhất định sẽ chấp nhận toàn bộ con người của người đó."
Khương Mặc trầm mặc hồi lâu, cười khổ nói: "Anh ấy làm sao có thể tiếp nhận toàn bộ được chứ.
Anh ấy là một bác sĩ chăm sóc người bệnh, một bệnh nhân mà anh ấy điều trị qua đời cũng làm anh ấy ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày, nếu anh ấy biết em đã từng giết người, làm sao anh ấy có thể chấp nhận được chứ?"
"Nhưng những người em giết thực sự rất đáng chết."
"Thì sao? A Tu từ nhỏ đã được tiếp cận nền giáo dục truyền thống, với anh ấy mà nói, giải quyết sự việc chỉ có thể dùng luật pháp chứ không dùng bạo lực."
Khương Ly thở dài: "Vậy giờ em định làm sao?"
Khương Mặc ngập ngừng nói: "Tạm thời em vẫn chưa có dự định gì...."
"Em có." - Khương Ly nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tháng trước em vì từ chối Trương đại thiếu gia buôn bán thuốc giả mà đem hai toàn nhà cao tầng ở Gold Coast chuyển nhượng lại với giá thấp cho bọn họ, bị cha nhốt vào hình phòng đánh cho nửa sống nửa chết, chị vẫn chưa quên đâu."
Khương Mặc trầm mặc không nói.
"Đây không phải là lần đầu em từ chối loại hình kinh doanh như thế này." - Khương Ly hạ giọng - "Em nói cho chị biết, có phải em đang muốn huỷ diệt toàn bộ sản nghiệp dây chuyền màu xám(*) ở Trường Hải đúng không?"
(*) - sản nghiệp dây chuyền màu xám: Theo mình nghĩ ý tác giả là Gray market, tức Thị trường phi chính thức, là thị trường tài chính mà ở đó mọi hoạt động như huy động, cung ứng, giao dịch các nguồn tài chính đều không được thực hiện theo những nguyên tắc và thể chế do nhà nước quy định.
(theo Vietnambiz.vn)
Khương Ly rất thông minh, Khương Mặc xưa giờ đã biết điều đó.
Thực sự là hiện tại cậu đang loại bỏ dần việc kinh doanh đen ở tập đoàn Trường Hải.
Cậu từ chối, đồng thời cũng bồi thường cho người cũ những khoản "đền bù" hợp pháp, mặc dù cậu không hề khẳng định rằng Trường Hải sẽ đi theo con đường chính đạo, nhưng những người có chút tinh ý đều sẽ thức thời mà lùi một bước.
"Chị, chị biết rằng cha cố ý để em độc quyền con đường hắc đạo, những phần khác đều giao cho A Thành, nhưng chỉ cần Trường Hải vẫn còn những hoạt động ngầm đó, vạn nhất xảy ra chuyện thật thì A Thành, thậm chí cả chị cùng anh rể, đều sẽ không có cách nào quay trở lại như ban đầu." - Khương Mặc trầm giọng nói - "Cha lớn tuổi rồi nên có chút hồ đồ, vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp về thời đại không nằm trong sự quản lý của pháp luật như năm xưa, nhưng chị thì rõ ràng điều này."
"Những cái này chị đều biết." - Khương Ly có chút nóng nảy - "Nhưng chị lo cho em, một khi những chuyện này em xử lý không ổn thoả, em sẽ mất mạng."
"Cho nên đây cũng lý do em không muốn dẫn A Tu về, cũng không cùng anh ấy kết hôn." - Khương Mặc khàn giọng nói - "Em muốn đợi đến lúc em thật sự sạch sẽ mà đường đường chính chính cùng anh ấy làm những việc này, không phải anh ấy sẽ không chấp nhận em, mà nếu anh ấy chấp nhận em, những việc không tốt này sẽ tổn thương đến anh ấy, mà em lại không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì."
"Vậy em có bao giờ nghĩ tới, cậu ấy sẽ cùng em gồng gánh việc đó không?" - Khương Ly gõ một cái thật kêu lên trán Khương Mặc - "Vạn nhất cái gì em cũng không nói cho cậu ấy, nếu một ngày nào đó em đột nhiên không nói gì mà biến mất, em cảm thấy tổn thương đó so với việc em nói ra hết chân tướng sẽ nhỏ hơn sao?"
Khương Mặc cúi gằm mặt xuống không lên tiếng, hai bàn tay cậu đan chặt vào nhau, xương cốt kêu răng rắc, đáy mắt dần hiện lên một thần sắc thống khổ.
Khương Ly thấy em mình như vậy trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng lại không nói gì, muốn cho cậu có chút khoảng lặng để bình ổn lại tâm trạng, ai biết tuỳ tùng A Mao của Khương Mặc lo lắng xông tới, cắn răng nghiến lợi nói: "Mặc ca, Lương gia lại đến Tinh Hải Truyền Thuyết gây sự."
Khương Mặc cau mày nói: "Có chuyện gì?"
"Có hai học sinh trung học đến đó đánh lộn, một chết một thương, Lương lão đại thừa cơ làm loạn, muốn Tinh Hải bị huỷ hoại thanh danh lẫn danh tiếng của chúng ta."
Khương Mặc cười nhạo: "Chỉ sợ hắn ta đang tự biên tự diễn đi."
Cậu đứng lên, quay đầu nhìn Khương Ly, nói: "Chị, em qua xem sao một chút."
Khương Ly trong mắt tràn đầy lo lắng, nói: "Chị biết rồi, em cẩn thận một chút."
- ---
Đường Tu đến phòng khám sản khoa của bằng hữu Mộ Tĩnh Như để làm kiểm tra, kết quả là thai đã 6 tuần tuổi, các chỉ số khác đều bình thường.
Đường Tu chưa kịp vui mừng, Mộ Tĩnh Như liền quở nhẹ anh: "Sao đến tuổi này rồi mới có con đầu lòng vậy? Chẳng phải lúc này đã hơi già để mang thai rồi sao?"
"Cái gì mà già hả?" - Đường Tu bực mình nói - "Tớ đây gọi là kết hôn muộn một chút, sinh con trễ một chút, cậu cho rằng ai cũng như cậu hả, còn trẩu như vậy mà đã có một đứa nhỏ rồi?"
"Ai ya đại ca à, tớ lo lắng cho cậu thiệt mà ~!" - Nếu không phải cái người này đang mang thai, Mộ Tĩnh Như đã đạp cho anh ta một cái.
- "Cậu xem từ lúc cậu mang thai rồi đã gầy thành dạng gì vậy? Trong lúc tớ làm kiểm tra cho cậu thì cậu đã ói ba lần, mùi máu thường ngày cậu cũng không chịu đựng được, rồi dạ dày cũng chẳng tốt, cậu nghĩ cậu có thể dưỡng cái thai này tốt thật à?"
"Vì sao không thể? Dưỡng một cái thai thì có gì là khó?" - Đường Tu ngồi vắt chéo chân.
- "Không sinh thường thuận lợi được thì mổ, có cái gì mà không làm được."
"Thôi đi! Cậu về thương lượng lại với chồng cậu đi! Nếu cậu ta thân thể còn khoẻ mạnh mà các cậu lại muốn có con thì để lần sau cũng được, tội gì cậu phải gắng gồng cái thân tàn ma dại này mà mang thai bây giờ?" - Mộ Tĩnh Như ghét bỏ nói.
Đường Tu lúng túng hận không thể bịt miệng của cô bạn lại: "Cậu là bà cô mà chuyện gì cũng có thể lươn lẹo được, tớ nói chuyện cùng cậu không lại