Hoàng hôn dần buông xuống chân trời, trải dài một màu đỏ cam ấm áp cho khuôn viên trường vắng vẻ.
Trình Khiêm lau mồ hôi trên mặt, úp bóng rổ vào sọt, ánh mắt nhìn quanh sân bóng một vòng mới phát hiện quên mang theo cặp sách.
Tiếp theo sẽ là một tuần nghỉ dài, không mang theo bài tập về nhà đối với hắn đang là học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp mà nói thì quả thật tương đương với phạm tội.
Không còn cách nào khác, hắn mặc áo khoác rồi chào mấy đứa bạn cùng lớp, nhanh chóng chạy về tòa nhà giảng dạy lấy cặp sách.
Tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ là tiết âm nhạc, phòng học âm nhạc ở tầng cao nhất cuối cùng của tòa nhà giảng dạy, Trình Khiêm sải bước chạy tới cuối tầng năm, lúc đến gần cửa phòng học thì đột nhiên dừng bước chân lại.
Một mùi hương thơm nồng nặc chui vào lỗ mũi hắn, hắn hơi cau mũi ngửi ngửi, trong đầu đột nhiên tản ra một mảng khoái cảm cực kỳ dễ chịu.
Với tư cách là Alpha cấp cao thì hắn đã quá rõ ràng đây là mùi gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà mùi này cũng không kém chất lượng như phần lớn mùi hắn đã ngửi được từ Omega mà là một loại cao cấp ngọt ngào, hương thơm nồng đậm nhưng không rẻ tiền.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, mồ hôi trên thái dương theo cằm lăn đến trước ngực, áo đấu màu trắng bên trong đã sớm ướt đẫm, vải mỏng lộ ra cơ bắp săn chắc rắn rỏi của người trẻ tuổi.
Cổ họng hắn lăn lăn, vẫn quyết định mở cánh cửa ngăn cách mùi hương này ra.
Cửa trước và sau của phòng âm nhạc đều đã bị khóa trái, nhưng bởi vì tuần trước khoá cửa sau bị hỏng nên thợ sửa chữa chỉ mới đổi khóa tạm thời, Trình Khiêm dùng móng tay cắt ngắn ngủn để bẻ rãnh ở giữa khóa, dùng sức một chút đã xoay được.
Đầu ngón tay lập tức tích máu phiếm đỏ, hắn ngậm trong miệng hít một hơi, cảm giác đau ngắn ngủi lại bị xem nhẹ khi mở cửa ra.
Mùi hoa hồng thơm ngào ngạt như muốn nổ tung đánh thức toàn bộ đầu dây thần kinh của hắn, hắn nhanh tay đóng cửa lại, kìm nén dục vọng nguyên thủy xa lạ mà mãnh liệt trong cơ thể.
Vì phải giảng cả bài nên lớp học âm nhạc lớn hơn một chút so với các lớp học bình thường khác, phía trước bàn ghế dày đặc là bục giảng, bên cạnh bục giảng cũng có một cây đàn piano giá trị không rẻ.
Trình Khiêm theo nguồn hương thơm nhẹ nhàng chậm rãi đến gần, nhưng mà một bước đi thì luồng dục vọng mãnh liệt trong cơ thể lại bị đánh thức, khiến cho mỗi một giây hắn đều âm thầm niệm phải bình tĩnh.
Nhưng mà hắn không để ý, dưới chân đột nhiên hơi vướng, ngay sau đó truyền đến tiếng vỡ vụn.
Hắn thật cẩn thận giơ chân lên thì phát hiện mình giẫm trúng chính là một ống thuốc thử làm bằng thủy tinh, Trình Khiêm nhẹ nhàng cầm ống thuốc thử đã trống rỗng kia, nhìn lướt qua chữ nhỏ trên mã vạch, không khỏi hơi híp mắt.
Đây là một chất ức chế thuộc về Omega, và theo kinh nghiệm hiện có của riêng mình, liều lượng ống thuốc này không phải nhỏ.
Nhưng mà đang lúc hắn phân tích thì một tiếng hừ hừ như mèo con lại trực tiếp đâm vào lỗ tai, tiếng kia mềm nhũn động lòng người, lại mang theo vài phần nóng nảy không thể làm gì được, lần thứ hai kích động đầu dây thần kinh toàn thân hắn.
Trình Khiêm nín thở, lại chậm rãi tới gần vài bước, ngay khi cây đàn piano màu đen kia đập vào mắt thì hắn cũng nhìn thấy người ngồi bên cạnh cây đàn.
Thân thể hắn cứng đờ, không biết làm sao mà dừng bước.
Người kia là giáo viên vừa mới dạy cho bọn họ tiết học cuối cùng trước khi nghỉ lễ, Đàm Tư Cẩm.
Trong chương trình học cấp ba vô cùng căng thẳng, các tiết học âm nhạc thường bị chiếm bởi các giáo viên khác nên cơ hội của học sinh để xem vị giáo viên âm nhạc này tự nhiên trở nên ít càng thêm ít. Trong mắt mọi người cho tới bây giờ thầy Đàm đều khiêm tốn lễ độ, nhã nhặn lịch thiệp, mà dựa vào ngoại hình xuất chúng cùng với khí chất ưu việt do tu luyện âm nhạc thâm hậu mang lại, anh cũng từng trở thành đối tượng mà đông đảo Omega trong trường ngưỡng mộ.
Nhưng vô luận như thế nào thì Trình Khiêm cũng không nghĩ tới, thầy Đàm được tất cả mọi người lầm tưởng là Alpha cấp cao thế mà lại là một Omega che giấu kỹ càng.
Còn là một Omega có mùi rất thuần khiết và cao cấp.
Nhưng vị quân tử nho