Điểm đến đầu tiên sau khi rời đi của Đàm Tư Cẩm không phải trường học mà là một bệnh viện ở trung tâm thành phố. Anh có một người bạn cùng lớn lên trong một khu, bây giờ hắn ta đang giữ chức vụ là bác sĩ nội khoa tại bệnh viện trung tâm.
Người bạn này tên là Lục Đông, là một Beta bình thường, lớn hơn Đàm Tư Cẩm bốn tuổi, ngoài công việc còn đang học tiến sĩ, hắn ta dựa vào nỗ lực của mình thi vào bệnh viện trung tâm, làm thực tập sinh tận tụy một năm thì cuối cùng có được cơ hội chuyển, chính thức trở thành bác sĩ trong phòng khám nội khoa.
Đàm Tư Cẩm trực tiếp bắt xe đến bệnh viện, điện thoại của anh rơi trên bục giảng trong phòng âm nhạc, trên người chỉ có năm trăm tệ tiền mặt với hai miếng dán ngăn cách lấy từ chỗ Trình Khiêm.
Vốn anh muốn từ chối nhưng cũng biết rõ ra ngoài không có đồ phòng hộ sẽ khó khăn như nào, Trình Khiêm thấy anh khó xử nên vội vàng an ủi: "Thầy, thầy cầm đi, sau khi về trường add em rồi chuyển tiền là được."
Đàm Tư Cẩm suy nghĩ một chút, do dự rồi vẫn nhận lấy.
Chờ anh đứng trước cửa phòng khám nội khoa thì Lục Đông đã kết thúc ca khám bệnh của buổi sáng, buổi chiều không có ca nên hắn ta mang trợ lý thực tập mới tới đến văn phòng đi chỉnh lý hồ sơ bệnh nhân của buổi sáng.
Lục Đông liếc mắt nhìn thấy anh, đầu tiên là có chút kinh ngạc vì bạn cũ đột nhiên đến thăm, nhưng mà ngay sau đó thì hắn ta lại lập tức nhíu mày.
Một cái nhìn đã nhận ra Đàm Tư Cẩm không thích hợp.
Lục Đông dẫn anh vào bên trong phòng kiểm tra, ở trong có tính riêng tư rất tốt, cũng không có giám sát. Bây giờ Đàm Tư Cẩm mới ở trước mặt đối phương lấy từ trong túi quần thể thao rộng thùng thình ra một nhúm khăn giấy vệ sinh có dính dịch thể.
Anh miêu tả đơn giản với Lục Đông về kỳ phát tình này, nhưng mà sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Lục Đông lại là nổi giận mắng anh.
"Sáu ống? Em đã tiêm sáu ống? Đàm Tư Cẩm, em không muốn sống hả?!"
Đàm Tư Cẩm biết đối phương quan tâm mình nên mới như vậy, hổ thẹn tránh ánh mắt, năm đó Lục Đông hạ quyết tâm trở thành bác sĩ phần lớn cũng do bị ảnh hưởng từ bi thảm của người bạn thời thơ ấu, về sau thuốc ức chế và miếng dán ngăn cách Đàm Tư Cẩm dùng cũng đều do Lục Đông trực tiếp kê đơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đông tức giận đến chống thắt lưng, ngực phập phồng trên phạm vi lớn, muốn tiếp tục mắng nhưng lời không ra miệng. Vốn hắn ta rất hiểu rõ cái tính nết này của anh, mà từ khi đối phương vào cửa thì Lục Đông cũng đã sớm để ý đến những dấu vết còn chưa biến mất, không khó đoán được cái tên Alpha mới trưởng thành trong miệng đối phương đã làm gì anh.
Im lặng một lát, Đàm Tư Cẩm cúi đầu, giọng điệu vẫn rất kiên quyết: "Anh Đông, giúp em điều tra độ phù hợp đi, làm ơn."
Tay phải Lục Đông xoa xoa gáy, đi tới đi lui hai bước, hắn ta ngẩng đầu nhìn Đàm Tư Cẩm một cái, sau đó trực tiếp đi về phía tủ bên cạnh lấy ra hai ống thuốc rỗng dùng để kiểm tra.
Một ống lấy chất lỏng trên khăn giấy, cái còn lại đâm lên cánh tay Đàm Tư Cẩm, lấy một mẫu máu cỡ móng tay. Lục Đông lại tự gọi điện thoại cho bác sĩ kiểm tra dưới lầu, ý là sắp xếp một ca kiểm tra cấp tốc.
Chỉ một lát sau, hai ống thử đã được y tá nhỏ vội vàng chạy tới lấy đi.
Lục Đông cũng không nhàn rỗi, trực tiếp cho Đàm Tư Cẩm vài tờ giấy kiểm tra và xét nghiệm, đảm bảo thân thể anh không bị nhiễm trùng hoặc xuất hiện các bệnh khác.
Hắn ta đẩy tệp giấy đã mở vào trong ngực Đàm Tư Cẩm, chữ viết bên trên vô cùng rực rỡ, thể hiện chính xác sự phiền não cùng bất đắc dĩ của hắn ta lúc này.
"Đi đi, làm mấy cái hạng mục này nhanh chút."
Đàm Tư Cẩm cố gắng lấy từ trong túi ra tờ tiền bị gấp đến nhăn nhúm: "Em có tiền đây..."
"Đi trước đi, nếu không nhanh một lát nữa sẽ tan làm." Lục Đông xua tay này cắt đứt anh.
Đàm Tư Cẩm "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn dựa theo hướng dẫn trên danh sách đi về phía khoa tương ứng.
Lục Đông thấy anh rời đi, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trở lại vị trí làm việc, trợ lý thực tập đối diện thấy tâm trạng cấp trên không tốt nên không dám thở dài một tiếng, cẩn thận hỏi: "Thầy Lục, mấy thứ này làm xong rồi, còn có cái gì cần làm không ạ?"
Bây giờ Lục Đông mới hồi phục tinh thần, có thể nhìn thấy bằng mắt thường thái độ dịu dàng hẳn xuống, đưa cho cậu ta một xấp tài liệu trên bàn: "Trước tiên đưa mấy báo cáo này cho chủ nhiệm Vương đi, ông ấy có việc tìm cậu, ở đây không còn gì cần làm cả, cứ đi từ từ không phải vội."
Trợ lý thực tập trẻ tuổi sáng suốt, nhận báo cáo liền cúi chào hắn ta: "Em chào Thầy Lục ạ, em đi đây."
Lục Đông thấy người đi rồi cũng đứng dậy rời đi, tiện tay đóng cửa phòng khám lại, ra bên ngoài hắn ta tìm một góc bí mật châm một điếu thuốc, một mình yên lặng hút.
Năm đó đám trẻ giống như người thân trong khu hiện giờ đều đã trưởng thành, tản ra làm đủ ngành nghề ở các thành phố, Đàm Tư Cẩm là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, từ nhỏ đã hoạt bát thông minh nên được các anh em khác rất yêu thích, nhưng sự kiện hiếp dâm tập thể xảy ra khiến Đàm Tư Cẩm bị tổn thương tâm lý rất nghiêm trọng, chuyện này vẫn là chuyện mẫn cảm mà mọi người không thể nhắc lại được nữa.
Lục Đông là anh trai lớn tuổi hơn đám trẻ này nên đương nhiên cũng rất để ý đến tình trạng của Đàm Tư Cẩm, bởi vì từ nhỏ hắn ta đã chăm sóc Đàm Tư Cẩm nhiều hơn một chút, sau đó lại theo ngành y cho nên Lục Đông vẫn hy vọng Đàm Tư Cẩm có thể chân chính cởi bỏ khúc mắc, sau đó tìm được người có thể làm bạn với anh cả đời.
Điếu thuốc bị đế giày da nghiền nát, Lục Đông thở ra một hơi thuốc cuối cùng, làn khói từ trong khoang mũi của hắn ta phun ra, lượn lờ tiêu tán trong gió.
Quá trình chờ đợi kết quả như kim giây xẹt qua đáy lòng, từng chút từng chút tra tấn hắn ta, Lục Đông vừa chờ mong Alpha kia có độ phù hợp cao hơn một chút lại vừa tràn ngập nghi ngờ với học sinh mới trưởng thành không biết này.
Hắn ta hy vọng Đàm Tư Cẩm sống hạnh phúc, lại sợ anh bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà chìm sâu vào bất hạnh. Đàm Tư Cẩm đã bị đối phương đánh dấu tạm thời, dựa theo miêu tả của anh thì độ phù hợp của hai người hẳn là không thấp, dù sau này Đàm Tư Cẩm hết thời kỳ phát tình không muốn ỷ lại vào Alpha này thì có lẽ còn phải trải qua một thời gian tra tấn dài.
Hắn ta bấm tính, giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm.
Quả nhiên, lúc hắn ta trở lại phòng khám nội khoa thì Đàm Tư Cẩm đã ngồi ở bên trong chờ, nhưng mà nhìn trạng thái thở dốc của anh thì chắc vừa mới ngồi xuống không bao lâu.
Chạy từ trên xuống dưới vài chuyến, rốt cuộc Đàm Tư Cẩm cũng làm xong những việc cần làm, vừa mới chấm dứt kỳ phát tình nên cả người anh vẫn vô lực như cũ, ngoại trừ mệt mỏi và mệt mỏi thì căn bản không rảnh lo cái gì khác.
Lục Đông nhìn chằm chằm vết cắn trên tuyến thể sau gáy anh, khẽ thở dài, yên lặng ngồi trở lại vị trí làm việc. Mà Đàm Tư Cẩm nghe được động tĩnh có người đi vào cũng chỉ thoáng xoay đầu, sau đó không nói một lời híp nửa mắt tiếp tục ngẩn người.
Lục Đông nhìn chằm chằm bộ dáng nửa sống nửa chết của anh, bất đắc dĩ nói: "Triệu chứng buồn ngủ còn rất rõ ràng, em đi vào phòng nghỉ bên cạnh ngủ thêm một lát nữa đi, anh có một cái giường gấp, chăn gối đều đủ cả."
Hắn ta nói xong thì kéo cánh tay đối phương đi ra ngoài, Đàm Tư Cẩm uyển chuyển đứng lên lảo đảo đi phía sau, giống như tùy thời đều có thể ngủ thiếp đi.
Người nằm nghiêng trên giường gấp gần như dính gối là ngủ thiếp đi, Lục Đông lắc đầu đóng cửa lại cho anh.
Không bao lâu sau, một bản báo cáo kiểm tra được trợ lý thực tập dùng túi hồ sơ giấy kraft đưa lên, hắn ta mở ra lần lượt, cảm xúc khẩn trương cũng dần dần hòa hoãn theo số liệu trong báo cáo.
Tất cả kiểm tra sức khỏe đều không