Thời gian nhanh chóng đã đến ngày đại hội thể thao của giáo viên.
1
Ngay lập tức là kỳ nghỉ giáng sinh nên tâm trí học tập của học sinh đã bốc hơi từ lâu, đại hội thể thao của giáo viên được tổ chức trong hai ngày trước kỳ nghỉ, ngoại trừ một số lượng rất nhỏ học sinh vẫn còn trong thư viện vùi đầu đọc sách, phần còn lại không phải về nhà sớm thì là ở lại trường để xem đại hội, cổ vũ cho giáo viên của họ.
Bóng rổ nam ba chọi ba là vào buổi sáng ngày cuối cùng, sân vận động ngày thường vắng vẻ hiếm thấy náo nhiệt, hầu như tất cả các giảng viên trẻ đều chú ý đến trận đấu này, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là trên sân có Đàm Tư Cẩm.
Tiếng còi vang lên, quả bóng rổ trong tay trọng tài được ném lên cao lại hạ xuống nhanh chóng, một trận so tài kịch liệt bắt đầu.
Bên ngoài sân hò hét từng đợt kịch liệt, mặc kệ là giáo viên hay là học sinh thì đều đang liều mạng cổ vũ cho bên mình ủng hộ.
Trong khán phòng vòng quanh sân, Trình Khiêm đang ngồi ở vị trí có tầm nhìn cao hơn, không nói một lời nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên sân.
Mái tóc bay bổng bị mồ hôi thấm ướt vài sợi, trên da thịt trắng như tuyết thấm đẫm mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn chói mắt của sân bóng lấp lánh ánh sáng trong suốt, thân thể mảnh khảnh lắc lư trong áo đấu, đường cong cơ bắp cánh tay trơn trượt thật đẹp, trong cuộc thi đối kháng kịch liệt không ngừng phát ra sức mạnh, rõ ràng có thể thấy được mạch máu tăng vọt, phập phồng từ cổ như ẩn như hiện, uốn lượn đến mu bàn tay.
Đàm Tư Cẩm chăm chú di chuyển bóng phối hợp với đồng đội, thỉnh thoảng nhảy lên quăng xa, hoặc là đối kháng với đối phương ở dưới rổ, thân thể kịch liệt va chạm cùng một chỗ, lại bật ra chạy vài bước là đứng vững, tiếp tục đuổi theo quả bóng, trên sân đấu không thấy cảm giác khoảng cách không gần gũi như bình thường của anh, giống như bóc tách cái vỏ điềm đạm kia, làm cho sức mạnh ẩn giấu của anh bộc phát ra.
Bây giờ Trình Khiêm mới phát giác, Đàm Tư Cẩm cũng là một người đàn ông, tuy rằng anh phân hóa thành Omega nhưng cũng là đàn ông kế thừa gen nam tính từ ngàn vạn năm trước.
Nếu Đàm Tư Cẩm không phân hoá thành Omega thì trông anh ấy sẽ như thế nào?
Ngay sau đó, trọng tài thổi còi hết hiệp, các cầu thủ đều tản ra nghỉ ngơi. Đàm Tư Cẩm vừa nhấc một chai nước khoáng đang tính vặn ra thì đột nhiên trước mặt lại chạy tới mấy nữ đồng nghiệp vây quanh, cười nhẹ nhàng đưa nước trong tay tới trước mặt anh.
"Thầy Đàm vất vả rồi, uống cái này đi, đây là đồ uống chức năng, có thể bổ sung thể lực một chút đó!"
Một nữ đồng nghiệp khác có vẻ hoạt bát cười cong mắt, vội vàng bổ sung: "Thầy Đàm, không ngờ cậu chơi bóng đẹp trai quá! Nhìn không ra cậu lành nghề như thế nha!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên thể dục cùng văn phòng nghe tiếng chạy tới, không chút khách khí nhận nước trong tay đồng nghiệp nữ, lần lượt ném cho cầu thủ và người dự bị của đội bên này, vốn Đàm Tư Cẩm định từ chối mà thấy thế cũng đành phải yên lặng nhận lấy.
Giáo viên thể dục nhếch miệng, khoác một cánh tay lên vai Đàm Tư Cẩm, vỗ vỗ ngực anh, khuôn mặt cười hì hì đầy tự hào: "Phúc lớn này của thầy Đàm là tôi mời tới! Mắt nhìn của tôi ổn đúng không? Chờ thắng trận còn có phần thưởng, tôi mời mọi người ăn cơm!"
Mấy nữ đồng nghiệp vừa nói vừa cười đáp lời hắn ta, nhát gan thẹn thùng còn yên lặng cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đàm Tư Cẩm đang uống nước. Mồ hôi nóng theo cổ của anh lăn vào áo đấu, trước ngực và lưng đã sớm ướt đẫm một mảng, nhìn qua vừa gợi cảm lại mê người.
Đàm Tư Cẩm đang uống nước ừng ực thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn vòng quanh một cái, trong đám đông kín mít cũng không có gì khác thường.
Không hiểu sao anh nhíu mày, cảm thấy có thể mình xuất hiện ảo giác, sau đó tiếp tục bổ sung nước.
Trong đám người cách đó không xa, Trình Khiêm đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, ánh mắt sắc bén như một con sói đói thèm ăn, có vẻ đặc biệt không hợp với bầu không khí nóng rực xung quanh.
Thời gian nghỉ giữa hiệp, toàn bộ người trong sân đều đang nói chuyện rộn ràng, nhiều nhất là thảo luận hiệp sau có dự bị vào sân hay không, hoặc là cuối cùng đội nào có thể thắng, hai giáo viên ngồi ở hàng ghế đầu Trình Khiêm cũng đang trò chuyện không biết trời đất, nội dung câu chuyện bất thình lình bay vào lỗ tai hắn.
"Không nghĩ tới nhỉ, thầy Đàm bộ phận chúng ta đánh bóng cũng ổn đó."
Trình Khiêm nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, người nói chuyện là giáo viên trong lớp thực hành, một người đàn ông trung niên có chút lôi thôi.
Một giáo viên mập mạp khác tràn đầy sự chú ý đến trận đấu nói với ông ta một câu: "Là chơi tốt chứ! Anh nghĩ đội của họ có thể thắng không?"
Giáo viên thực hành sờ sờ râu trên cằm, suy nghĩ đã bay sang chỗ khác, ông ta dùng cánh tay huých huých mập mạp bên cạnh: "Này, cậu nhìn xem, mấy cô gái kia đều vây quanh cậu ta, chắc sẽ có Omega nữa, sao chúng ta không có nhân duyên tốt như vậy ha?"
Mập mạp khinh thường nhìn ông ta một cái: "Anh có đẹp trai như người ta không? Nhìn cái khí chất của thầy Đàm thì thế nào cũng là một Alpha trung cấp trở lên, làm sao anh so với người ta được."
Giáo viên thực hành lắc đầu như có điều gì đó suy nghĩ: "Hừ, cũng chưa chắc, nếu cậu ta là Omega thì sao?" Vẻ mặt ông ta tò mò nhìn mập mạp bên cạnh, "Không phải cậu cũng ở ký túc xá sao, hỏi thăm xem?"
Mập mạp miễn cưỡng nhìn ông ta một cái: "Có bị sao không? Ai lại hỏi cái này, xem bóng xem bóng."
Giáo viên thực hành không có ý tốt quan sát Đàm Tư Cẩm cách đó không xa, tiếp tục giật dây: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cậu không phát hiện thầy Đàm rất xinh đẹp à? Nhìn dáng người của cậu ta kìa, cái mông vểnh lên, còn trắng như thế."
Mập mạp không kiên nhẫn dịch sang bên cạnh: "Đồ biến thái, tôi xem bóng đây."
Không biết giờ phút này, phía sau lưng bọn họ đã ghim đầy mắt dao găm.
Cẩu Vãn Tinh ngồi bên cạnh Trình Khiêm bị áp thấp lạnh đến run rẩy, hắn ta nhìn Trình Khiêm ngồi cứng ngắc, toàn bộ quá trình không nói một lời, hai tay ở đầu gối nắm chặt thành quyền, khớp xương cũng nổi trắng bệch.
Toang, có người muốn điên rồi.
Nhưng mà tiếng còi hiệp hai vừa vang lên thì Trình Khiêm mạnh mẽ đứng dậy, cũng không quay đầu rời khỏi khán đài, Cẩu Vãn Tinh không hiểu sao lại đi theo, lúc đi còn nhìn lướt qua sân một cái, phát hiện hiệp sau thầy Đàm không lên sân.
Mắt thấy Trình Khiêm sắp biến mất ở cửa sân vận động thì thở hổn hển đuổi theo, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt Trình Khiêm như giẫm phải cớt, nhếch miệng trêu chọc: "Chanh lớn của chúng ta ghen nè, mùi chua cũng sắp bốc lên tận trời rồi."
"Cút." Trình Khiêm mắng hắn ta một câu, hắn ta cũng không tức giận, hai tay vòng sau đầu, cái miệng tiếp tục đê tiện: "Tuy rằng hai ngày vừa rồi cậu không chơi trò mất tích nhưng tôi cũng không phải thằng ngu. Thi xong tôi đã vào WC, mùi của cậu người khác không ngửi được nhưng tôi có thể ngửi nha."
Cấp bậc phân hóa Alpha của Cẩu Vãn Tinh thuộc loại trung trung gần cao cấp, hắn ta vĩnh viễn cũng không quên được lúc đánh nhau với Trình Khiêm đã bị mùi rượu mạnh kia áp chế như nào.
Thấy mặt Trình Khiêm lạnh tanh không nói lời nào, Cẩu Vãn Tinh tiếp tục nói: "Mà nói thật, thầy Đàm rất tốt, vừa đẹp trai học thức còn cao, khi còn bé là thiên tài âm nhạc, gen quá