Bốn năm sau.
2
Trình Khiêm đã sớm kết thúc chương trình nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cũng về nước tiếp nhận công việc do ba sắp xếp. Ba hắn làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục Trung ương Liên minh châu Á cho nên ông đã sắp xếp cho Trình Khiêm kiêm chức phó hiệu trưởng của một số trường, coi như là để cho hắn đi lên bằng tuyến đầu rèn luyện khả năng lãnh đạo và quản lý.
Trình Khiêm vui vẻ tiếp nhận công việc này, thông qua đủ loại con đường khác nhau hết sức tìm tung tích Đàm Tư Cẩm, nhưng mà hình như anh hoàn toàn buông xuôi nghề giáo viên này, cũng buông tha cho tên tuổi của mình, hoàn toàn giấu chính mình đi.
Trình Khiêm mất gần một năm cũng không tìm được tin tức của anh, tuy rằng hắn tìm được quê hương của Đàm Tư Cẩm, cũng sắp xếp người đi tìm hiểu một chút, thậm chí là tìm được Lục Đông cùng với những người trong khu năm đó tứ tán ở các nơi, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
Hai vợ chồng già cùng với những người thân cận như cố ý lảng tránh những câu hỏi thăm thân cận hoặc xa lạ Đàm Tư Cẩm, miệng rất kín giống như là được người ta đặc biệt dặn dò. Trong lòng Trình Khiêm biết rõ nguyên nhân trong đó.
Tuy rằng không tìm được tin tức của Đàm Tư Cẩm, Trình Khiêm lại ngoài ý muốn nghe được một chuyện khác, một vụ án thiếu niên tự sát xảy ra khi Đàm Tư Cẩm còn bé.
Manh mối đứt quãng chắp vá lại với nhau làm cho Trình Khiêm rất nhanh có manh mối, hắn nhanh chóng sửa sang lại rõ ràng toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối, cũng hiểu được khi còn bé rốt cuộc Đàm Tư Cẩm đã từng chịu qua vết thương tâm lý to lớn như thế nào.
Ký ức đã từng ở bên nhau tóc mai kề tai càng lúc càng rõ ràng, Trình Khiêm hận đến cắn răng, đau đến mức trái tim đang nhỏ máu, đây có lẽ chính là nguyên nhân Đàm Tư Cẩm không cách nào mở lòng, Trình Khiêm hận chính mình biết quá muộn, hận chính mình không sớm đi vào lòng đối phương, chỉ biết thỏa mãn dục vọng đáng xấu hổ của mình mà lần lượt nhấc lên vết sẹo của anh.
Khi còn tuổi trẻ bồng bột lần lượt cường ngạnh ra vào thân thể anh, Đàm Tư Cẩm đã sợ hãi đến mức nào, chán ghét đến cỡ nào đây? Anh ấy thiện lương như vậy mới có thể ở thời điểm ý thức kỳ phát tình không rõ ràng đổ lỗi nhân duyên sương sớm của hai người cho chính mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khiêm nhìn một đống tư liệu cũ mới trải ra trước mặt, ngón tay nắm chặt đến khớp xương cũng trắng bệch, hắn bình tĩnh một lát rồi lập tức gọi thư ký riêng của mình tới.
Một nam thư ký mặc âu phục giày da rất nhanh đi tới văn phòng của hắn, đầu ngón tay Trình Khiêm ấn lên một văn kiện: "Kiểm tra mấy người này cho tôi, ngay bây giờ."
Thư ký gật đầu, cầm tài liệu lưu loát rời đi.
Buổi chiều thư ký đã mang tin tức đến, bảy tên côn đồ làm ác năm đó từ trại giáo dưỡng đi ra vẫn không sống đàng hoàng, về sau cùng nhau buôn lậu đến Đông Nam Á, làm ăn bất hợp pháp ở khu vực Tam giác vàng.
Hai tay Trình Khiêm đan chéo lên cằm, hơi cau mày cân nhắc một chút, thật lâu sau hắn bình tĩnh mở miệng: "Đưa tin tức cho Nghê Cục bên kia, với cả, trước khi đưa vào thì tìm người hầu hạ bọn họ thật tốt, thừa sống thiếu chết là được."
Thư ký rùng mình, lập tức lên tiếng rồi xoay người đi bắt tay vào sắp xếp.
Lúc này Trình Khiêm mới hít sâu một hơi, lưng căng thẳng dựa vào ghế da, mi mắt thật dài rũ xuống, cô đơn đến mức làm cho cả gian phòng đều nhiễm một tầng màu sắc ảm đạm.
Lúc hắn đang thất thần thì giao diện điện thoại đột nhiên sáng lên, là tin nhắn tài xế gửi tới.
Tài xế uyển chuyển xin phép bởi vì chuyện riêng tư nên muốn đi trước, Trình Khiêm cũng muốn đi theo ra ngoài hít thở không khí nên bảo hắn bây giờ lấy xe chờ hắn dưới lầu.
Dọc theo đường đi, Trình Khiêm yên lặng nhìn phong cảnh ven đường, từ tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố dần dần biến thành thị trấn nhỏ ngoại thành, cuối cùng bọn họ dừng ở một cửa hàng nhạc cụ, tài xế quan sát phản ứng của ông chủ từ gương chiếu hậu, lễ phép mở miệng: "Hiệu trưởng Trình, tôi đi mua chút đồ, sẽ trở về ngay."
Mặt Trình Khiêm không chút thay đổi đáp một tiếng: "Tôi đi cùng."
Hắn không muốn ở lại trong không gian kín này.
Tài xế kinh sợ ngay lập tức trả lời: "Được, hiệu trưởng, ngài cứ từ từ đi dạo xung quanh." Sau đó vội vàng xuống xe mở cửa cho Trình Khiêm.
Ông chủ cửa hàng nhạc cụ nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy khách không khỏi sửng sốt một chút.
Người vừa vào bóng dáng cao lớn, hai ống quần tây thon dài thẳng tắp thập phần chói mắt, mặc một thân âu phục màu đen, cúc áo mở rộng lộ ra áo sơ mi, trâm hoa hồng khảm kim cương khiêm tốn lại là điểm nhấn, quanh thân lộ ra khí chất cao quý thấm nhuận như ở cực bắc cổ điển.
Người như vậy ở chỗ nhỏ bé này rất không phổ biến, ông chủ cửa hàng nhạc cụ coi như được mở mang tầm mắt , liếc một cái đã biết vị khách mới tới không tầm thường, vội vàng buông công việc trong tay xuống đi ra chào hỏi.
Trình Khiêm nhìn ra ý đồ của ông chủ, vội vàng tránh đi: "Ông ấy chọn đồ, tôi chỉ đi dạo xung quanh xem thôi."
Ông chủ vô hình trung cảm nhận được một cảm giác mãnh liệt giống như cấp trên của mình trực tiếp đến cửa hàng nhỏ, tự giác gật đầu đi tiếp đón tài xế theo phía sau Trình Khiêm.
Trình Khiêm nhìn dụng cụ treo trên tường và cách bày biện đa dạng, tùy ý đi về phía trước, có chút âm thanh nhạc diễn tấu từ ba gian phòng phía trước truyền ra, nốt nhạc đơn giản, lúc có lúc không, giống như là có người đang luyện tập thanh nhạc.
Trình Khiêm hơi tò mò nên đi theo âm thanh tới cửa phòng.
Trên cửa dán quảng cáo tuyển sinh bắt mắt, liếc một cái là có thể hiểu đang tổ chức lớp dạy nhạc cụ, chắc hai phòng này là lớp học. Lớp không lớn, hiệu quả cách âm rất tốt, chỉ có thể nghe thấy một chút âm nhạc tràn ra, ở cửa chỉ có một ô nhỏ tít trên cao, có thể nhìn thấy chút tình hình bên trong.
Người bình thường rất khó có thể tiếp cận được cái ô cửa sổ nhỏ kia, mấy năm nay Trình Khiêm cao lên một chút, nhón chân mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong. Lớp đầu tiên hắn đi ngang qua đang dạy violin, giáo viên kiên nhẫn điều chỉnh tư thế của một đứa trẻ chơi đàn, sau đó Trình Khiêm đi lên hai bước, bình tĩnh