Sau khi làm thủ tục xuất viện, chú Lê mang theo hành lý đã sắp xếp xong đưa Trình Khiêm cùng Đàm Tư Cẩm đến căn hộ thuê của anh, ông đơn giản sắp cho Trình Khiêm hai vali hành lý, bên trong là một ít đồ dùng hàng ngày cùng quần áo đơn giản, thuận tiện mang theo chiếc xe lăn điện kia để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, ba người dễ dàng đi một chuyến thang máy liền xử lý xong toàn bộ.
Sau khi chú Lê buông hành lý xuống liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Từ khi Trình Khiêm vào cửa là hai con mắt như lắp radar nhìn đông ngó tây, tò mò đến mức tim cũng sắp bay lên nóc nhà.
Giống như hắn nghĩ, phòng của Đàm Tư Cẩm được quét dọn rất sạch sẽ, trang trí nội thất và đồ đạc bên trong do chủ nhà bố trí, đồ đạc dư thừa rất ít, làm cho người ta nhìn qua có loại cảm giác quá mức đơn giản, thiếu đi một chút khói lửa lộn xộn.
Đàm Tư Cẩm thấy vẻ mặt tò mò không nhịn được lại có chút mất tự nhiên của Trình Khiêm, vụng trộm nở nụ cười trong lòng một phen, sau đó kéo vali đẩy cửa phòng ngủ ra: "Tủ quần áo ở phía này đều trống, để hết đồ đạc của em xuống đây."
Trình Khiêm vội vàng đi theo vào phòng ngủ, ngoan ngoãn đứng nghe theo sắp xếp, Đàm Tư Cẩm mở tủ quần áo cho hắn xem một chút, lại hỏi: "Em có tự sửa sang hành lý được không? Nếu không thể thì anh sẽ làm với em, còn nếu có thể thì anh sẽ đi nấu ăn."
Trước mắt đã đến giờ cơm tối, quả thật Trình Khiêm có chút đói bụng, hơn nữa nghĩ đến trù nghệ tâm tâm niệm niệm năm năm thì hắn nuốt nước miếng, nhất thời lên tinh thần: "Em làm được, em tự làm, anh đi nấu cơm đi."
Trình Khiêm lại chớp chớp mắt, "Em muốn ăn mì."
Đàm Tư Cẩm thấy bộ dạng tinh thần mười phần của hắn cũng yên lòng: "Được rồi, vậy anh đi nấu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khiêm đưa mắt nhìn Đàm Tư Cẩm đi vào phòng bếp, vui vẻ mở vali hành lý ra đặt trực tiếp quần áo đã gấp xong vào tủ quần áo, lại mở ngăn kéo phía dưới, bỏ chỉnh tề những vật nhỏ khác vào. Chờ thu thập xong những thứ này thì cũng chỉ còn lại hai đôi giày cần cất vào trong tủ giày ở cửa chính, hắn xách giày lên vừa định đi lại đột nhiên dừng bước.
Tiếng vang trong phòng bếp không ngừng vang lên, Đàm Tư Cẩm còn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, Trình Khiêm do dự chốc lát, vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, thật cẩn thận kéo một tủ quần áo khác ra.
Trong tủ quần áo cũng rất gọn gàng, quần áo treo bên trái là mấy chiếc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản, bên phải là mấy chiếc quần tây, màu sắc cũng đơn giản khiêm tốn, phía dưới là quần thể thao áo thun xếp chồng lên nhau, còn có vớ và quần lót được phân loại. Trình Khiêm vừa sỉ nhục hành vi rình mò của mình vừa không nhịn được mở ngăn kéo phía dưới.
Bên trong không nhiều đồ đạc, chỉ có ba cái cà vạt cuộn tròn, hai cái thắt lưng, mấy cái khuy áo, hai cái trâm cài nhỏ xinh cùng một cái hộp màu đen, kích thước hộp cùng áo sơ mi xếp chồng lên nhau không sai biệt lắm. Tò mò Trình Khiêm mở cái hộp ra, hắn nhìn chằm chằm vào áo thun và quần thể thao được gấp bên trong, nghi ngờ trong chớp mắt, đột nhiên hiểu được đó là gì.
Hắn chần chờ cầm quần áo lên, cẩn thận xem qua mác được may trên quần áo, còn có vết bẩn nhàn nhạt không thể giặt được ở góc dưới bên phải của áo thun, đó là có một lần anh đi ăn ở quán mì không cẩn thận văng lên.
Đây là lần đầu tiên Trình Khiêm gặp Đàm Tư Cẩm, hắn mang người về nhà, cùng đối phương vượt qua kỳ phát tình, cũng cho anh mượn bộ quần áo này mặc.
Trình Khiêm nhìn chằm chằm chiếc áo thun kia một lát, dựa theo nguyên trạng xếp quần áo chỉnh tề lại, hắn nâng tay lau nước mắt, cố gắng nhịn chua xót trong tâm tư phức tạp xuống, cười khập khiễng đi vào phòng bếp.
Đàm Tư Cẩm đang mặc tạp dề bận rộn trong mùi thơm, tiếng máy hút mùi có chút lớn, anh đang tập trung tinh thần xào rau cũng không để ý phía sau có người dán lên.
Trình Khiêm ôm anh từ phía sau đột ngột khiến anh hoảng sợ, Đàm Tư Cẩm vừa lật đồ ăn vừa đẩy hắn: "Mau đi ra ngoài, lát nữa là xong."
Trình Khiêm cũng không nghe anh, thò đầu tò mò hỏi: "Xào cái gì mà thơm như vậy?"
Đàm Tư Cẩm không lay chuyển được hắn, đành mặc kệ giống như sau lưng treo một cái vỏ tiếp tục xào: "Rau xanh, bổ sung cho em thêm chút vitamin, nước sốt thịt cũng đã làm xong, chờ nấu mì xong là có thể ăn."
Trình Khiêm mở cờ trong bụng cọ cọ mặt anh: "Thơm quá, thật là thơm, em không đợi được nữa."
Đàm Tư Cẩm có chút ngứa đến hơi rụt cổ: "Đi nhanh, đến bàn ăn chờ đi, em ở đây quá vướng víu."
Trình Khiêm lưu luyến buông tay ra: "Nếu không em giúp anh nấu mì nhé?"
Đàm Tư Cẩm bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Em không gây rối ở đây anh đã cảm tạ trời đất rồi, mau đi ra ngoài."
Trình Khiêm hơi bĩu môi, đành phải khập khiễng đi vào phòng khách, bên kia phòng có bàn ăn đơn giản, hắn kéo ghế dựa chậm rãi di