Chiếc xe thư ký mang tới là một chiếc SUV mới nhất, động cơ tốt giảm xóc mạnh, dáng người cao lớn lái rất thoải mái, người ngồi cũng thoải mái. Lúc trước Trình Khiêm cũng không biết Đàm Tư Cẩm biết lái xe, thấy bộ dáng nghiêm túc lái xe nhẹ nhàng quen thuộc của anh thì nhất thời cảm thấy rất mới mẻ.
"Em chỉ thấy anh đi xe đạp, anh thi bằng khi nào vậy?" Trình Khiêm vẫn không nhịn được hỏi.
Đàm Tư Cẩm tự nhiên cầm vô lăng: "Lúc học đại học xong. Hơn nữa, xe số tự động cũng không khác xe điện đụng lắm đâu."
Trình Khiêm bị chọc đến cười vài tiếng: "Vậy vẫn là kém một chút." Hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng, "À, nếu không hôm nào chúng ta đi lái Go-Kart đi! Anh đã bao giờ chơi chưa? Em đã nạp thẻ vào địa điểm ở quận phía bắc của thành phố, em đã vượt qua các trận đấu xếp hạng. Với cả, anh đã thử motor chưa? Nếu chưa, em có thể dạy anh..."
Đàm Tư Cẩm cười nghe Trình Khiêm bật chế độ máy hát, thao thao bất tuyệt nhiệt tình giới thiệu các loại sở thích cho mình, đi siêu thị vào lúc cuối tuần cố gắng không phân tâm trong dòng xe khổng lồ còn ứng phó với hắn. Họ đi tới một siêu thị tổng hợp lớn nhất gần đó, bên cạnh còn có một con phố đi bộ thương mại rất dài, hơn hai mươi phút lái xe rất nhanh đã bị trò chuyện nhiệt liệt tiêu hao sạch sẽ.
Đàm Tư Cẩm lái xe đi quanh ba vòng mới tìm được chỗ đậu xe, anh xách xe lăn điện từ cốp ra, lại nghiên cứu với Trình Khiêm một lát, hai người mày mò một lát liền nghiên cứu rõ sản phẩm công nghệ cao này.
Trên tay vịn xe lăn có một bảng điều khiển, Trình Khiêm động ngón tay là có thể điều khiển xe lăn linh hoạt nhanh chóng đi tới, hắn đã bị hành động bất tiện vây khốn mấy ngày, giờ phút này như là phát hiện đại lục mới bắt đầu chơi đùa, ngồi xe lăn vòng quanh Đàm Tư Cẩm.
Đàm Tư Cẩm bị Trình Khiêm quay đến hoa mắt, vội vàng lấy giỏ hàng vào siêu thị, Trình Khiêm cũng ngồi xe lăn nhỏ của hắn nhanh chóng đuổi theo.
Ngồi xe lăn cũng có chút không tốt, chính là Trình Khiêm cảm thấy mình giống như là một đứa trẻ được người lớn dắt, còn phải ngửa đầu nhìn Đàm Tư Cẩm, lấy đồ trên kệ phải để anh giúp. Nhưng sau một khắc hắn lại bắt đầu thưởng thức khuôn mặt ưu việt của Đàm Tư Cẩm, cho dù từ góc độ xấu như vậy cũng đủ để nhìn ra mỹ mạo của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù dọc theo đường đi nhiều người nhưng đại bộ phận mọi người nhìn thấy Trình Khiêm ngồi xe lăn thì đều sẽ theo bản năng né tránh, Trình Khiêm ngoài ý muốn hưởng thụ một chiếc xe lăn mở đường vui vẻ, lúc nhìn thấy khu ăn vặt thì ấn nút tiến lên vọt tới.
Nhưng mà không cẩn thận thiếu chút nữa hắn đụng phải một đứa trẻ đồng dạng chạy như bay tới, vóc người đứa bé còn chưa bằng Trình Khiêm ngồi xe, cũng chỉ năm sáu tuổi, may mà Đàm Tư Cẩm nhanh tay lẹ mắt lôi kéo nó né tránh.
Đàm Tư Cẩm nhìn Trình Khiêm nói một câu, lại quay đầu ngồi xổm xuống an ủi đứa nhỏ sợ hãi kia, vốn thằng bé bị dọa đến muốn khóc, vừa thấy Đàm Tư Cẩm an ủi thì ánh mắt cũng sáng bừng, mở hai cánh tay nhỏ bé muốn ôm.
Đàm Tư Cẩm ôm đứa bé vào trong ngực vỗ vỗ lưng, lại không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lúc này mới đứng dậy trở về bên cạnh Trình Khiêm, vốn thằng bé định đuổi theo nói chuyện, nhưng một giây sau thoáng nhìn Trình Khiêm ngồi trên xe lăn đang làm mặt quỷ với nó, sợ tới mức cả người ngẩn ra, quay đầu chạy đi tìm mẹ.
Đàm Tư Cẩm thấy thế vỗ vỗ bả vai Trình Khiêm: "Em còn không biết xấu hổ hù dọa nó, không phải nói em đi chậm một chút à, lại đụng phải chân thì làm sao hả?"
Trình Khiêm vô tội ngẩng đầu lên: "Nó tuổi nhỏ như vậy đã gan to bằng trời rồi, em không hù dọa nó về sau càng lấn tới thì sao?"
Đàm Tư Cẩm nhẹ nhàng véo hắn một cái: "Anh thấy em còn giống trẻ trâu hơn, không được đi nhanh hơn anh."
Trình Khiêm ai dà rụt bả vai giả vờ đau: "Biết rồi biết rồi, em không chạy nữa."
Trình Khiêm cảm thấy mỹ mãn chọn một đống đồ ăn vặt, ngón tay này chỉ ngón tay kia chỉ, để Đàm Tư Cẩm lấy cho hắn không ít đồ, hai người lại mua một đống nguyên liệu nấu ăn, còn có chút đồ dùng hàng ngày, Trình Khiêm thừa dịp anh không để ý ném mấy hộp bao cao su với dầu bôi trơn vào, lúc thanh toán mới bị Đàm Tư Cẩm phát hiện.
Đàm Tư Cẩm không nói gì nhìn thoáng qua hắn, Trình Khiêm cười đùa giỡn giả vờ ngây thơ, thoải mái bỏ hộp hộp bình bình kia vào túi mua sắm.
Ra khỏi siêu thị thì trời đã gần tối đen hoàn toàn, họ đi dạo ở phố đi bộ bên cạnh ăn chút quầy hàng ven đường, lúc này mới kết thúc hoạt động mua sắm hơn nửa buổi chiều.
Lên xe, Trình Khiêm ngồi vào ghế phụ, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, hắn vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của Đàm Tư Cẩm nhìn đứa trẻ kia liền không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Thừa dịp Đàm Tư Cẩm thắt dây an toàn, Trình Khiêm khởi động dịch vụ thoại: "Dẫn đường đến 222 đường số 8."
Dẫn đường tự động mở ra, Đàm Tư Cẩm nghi ngờ nhìn hắn, Trình Khiêm cười tủm tỉm giải đáp: "Chúng ta đi xem phim."
Đàm Tư Cẩm khó hiểu hỏi: "Không phải ở đây có rạp chiếu phim sao?"
Trình Khiêm thần thần bí bí trả lời: "Đi là anh biết."
Quả nhiên, Đàm Tư Cẩm lái xe đến mới biết, chỗ này là một rạp chiếu phim xe hơi.
Xe cộ trong bãi không nhiều lắm, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim cũ ở nước ngoài, Đàm Tư Cẩm lái xe vào một góc tầm nhìn không bị che khuất, sau đó cởi dây an toàn, muốn đi lấy chút đồ ăn trong cốp xe.
Nhưng mà không đợi Đàm Tư Cẩm mở cửa xe thì Trình Khiêm đã nhanh tay lẹ mắt ôm bả vai anh, thăm dò nửa người trên hôn qua.
Hôn một lát Đàm Tư Cẩm mới đẩy hắn ra, trong ánh mắt lộ mê ly: "Sao em lại vội vàng như vậy."
Trình Khiêm dùng chóp mũi cọ anh, làm nũng nói: "Hôm nay anh vì người đàn ông khác mà nổi giận với em, anh phải bồi thường cho em."
1
Đàm Tư Cẩm bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Giấm của một đứa bé mà em cũng uống hả?"
Trình Khiêm tiến lại gần hôn anh: "Em mặc kệ, anh chỉ có thể nhéo mặt em, chỉ có thể