Rất nhanh lại qua một tuần, chân trái Trình Khiêm dưới sự chăm sóc của Đàm Tư Cẩm khôi phục thần tốc, vết thương trên bề mặt da đã hoàn toàn khép lại, trong một lần tái khám gần đây, vết nứt xương đã kết vẩy, đường xương gãy đã cơ bản biến mất, khung cố định trên đùi cũng chỉ giữ lại một chút ổn định cuối cùng, cơ bản không ảnh hưởng đến hoạt động.
Sau lần tái khám này, Đàm Tư Cẩm cũng kết thúc kỳ nghỉ công tác, tiếp tục đạp xe đến cửa hàng nhạc cụ dạy cho các bạn nhỏ học piano, Trình Khiêm khẳng định mình còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên vẫn cọ ở căn hộ của Đàm Tư Cẩm không đi, hành lý mang theo từ chỗ ở của mình càng ngày càng nhiều, Đàm Tư Cẩm cũng không nói gì, mặc kệ hắn nhồi nhét căn hộ nhỏ của mình đầy đủ, tiếp tục ỷ lại, mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc ăn uống sinh hoạt của hắn.
Ngày thứ hai tan làm, Đàm Tư Cẩm đi chợ dưới lầu mua đồ ăn, trở về hơi muộn, anh vừa mới vào cửa, chỉ thấy nhà vệ sinh đang đóng, trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, sương mù bốc hơi, chắc là Trình Khiêm đang tắm.
Anh cởi áo khoác, thay giày, xách đồ mua về vào phòng bếp, thu dọn chuẩn bị một hồi rồi cầm điện thoại đến phòng khách sạc pin, vừa vặn nhìn thấy điện thoại của Trình Khiêm rung lên.
Màn hình sáng bóng hiển thị tên của người gọi, là Lý Mạn Hi.
Vô số hồi ức khắc cốt ghi tâm bị cái tên này khuấy động, Đàm Tư Cẩm sững sờ tại chỗ, như phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại, muốn xác nhận lại rốt cuộc người gọi có phải là bà hay không.
Mẹ Trình Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện, vốn anh định gọi Trình Khiêm một tiếng thì lại bị tiếng nước chảy thật lớn trong phòng tắm ngăn cản.
Điện thoại vững vàng có tiết tấu rung động từng chút một gõ vào tim Đàm Tư Cẩm, đầu óc anh trống rỗng trong chớp mắt, khi đối phương sắp cúp máy thì ấn nhận.
Còn chưa đợi anh lên tiếng thì đối diện đã mở miệng, tuôn như mưa nói: "Bữa tối đặt ở nhà hàng Martha, bảy giờ tối mai. Vị hôn thê của con tên là Hạ Ly, Shirley, đừng gọi nhầm tên người ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Tư Cẩm đột nhiên cảm thấy như bị bóp cổ họng không thở nổi, anh cố gắng đứng vững, im lặng một lát mới mở miệng: "Chào dì."
Rõ ràng đối diện dừng lại một chút, im lặng hai ba giây mới trả lời: "Xin chào thầy Đàm. Không cần bảo Trình Khiêm gọi lại cho tôi, tôi sẽ trực tiếp gửi tin nhắn cho nó. Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây."
Cho đến khi Đàm Tư Cẩm chậm rãi đáp ứng, đối diện mới cúp điện thoại, anh buông máy xuống, nhìn màn hình chuyển sang màu đen, cả người vô lực chìm vào sô pha.
Lại qua một lát, Trình Khiêm tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, toàn thân hắn cao thấp chỉ quấn một cái khăn, nghe được phòng bếp có động tĩnh thì hưng phấn chạy vào ôm lấy người đang nấu cơm.
Tóc lau mới nửa khô, giọt nước đọng nhỏ lên vai Đàm Tư Cẩm, Trình Khiêm đưa tay lau những giọt nước kia, lại đưa tay vào áo thun của anh, bắt đầu làm loạn trên người anh.
Đàm Tư Cẩm xoay người: "Khói dầu mùi mần, mau ra ngoài mặc quần áo."
Trình Khiêm lại dán lên mặt hôn anh: "Cả ngày không gặp mà anh cũng không nói nhớ em."
Đàm Tư Cẩm đành phải cầm nồi chảo giả vờ hung dữ với hắn: "Vừa rồi anh phải đi mua đồ ăn, cũng đã muộn như vậy rồi. Đi mặc quần áo nhanh!"
Trình Khiêm cười dỗ dành anh sau đó khập khiễng đi vào phòng ngủ, chờ hắn mặc quần áo sấy khô tóc đi ra thì Đàm Tư Cẩm đã bắt đầu bày thức ăn lên bàn.
Nhưng mà lúc này Trình Khiêm mới để ý đến điện thoại đang sạc bên cạnh sô pha có tin nhắn nhắc nhở, hắn mở màn hình ra, biểu cảm trong nháy mắt giảm xuống điểm đóng băng.
Lúc Đàm Tư Cẩm bưng thức ăn đi ngang qua, lặng lẽ để ý đến biểu cảm của Trình Khiêm.
Ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau rửa bát đũa, lại nằm trên sô pha xem phim truyền hình nhàm chán, mười một giờ rửa mặt xong, bọn họ trước sau bò lên giường, Trình Khiêm ôm Đàm Tư Cẩm, rốt cuộc nhắc tới chuyện không thể tránh khỏi kia.
"Tư Cẩm, tối mai em phải đi ra ngoài một chuyến."
Trong lòng Đàm Tư Cẩm căng thẳng, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Đi đâu thế?"
Trình Khiêm cũng không trả lời trực tiếp mà có chút cúi đầu nói: "Chuyện không từ chối được, yên tâm, em sẽ về sớm."
Đàm Tư Cẩm thấy hắn không muốn nói rõ thì không truy vấn nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, tuy hai người kề sát vào nhau nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người đột nhiên vẽ ra một khoảng không cách nào vượt qua.
Mà Trình Khiêm có tâm sự nặng nề cũng không có tâm tư làm tình, chỉ cứng rắn ôm đối phương vào trong ngực mình, Đàm Tư Cẩm cũng rất ăn ý, an tĩnh ngủ trong ngực hắn.
Buổi chiều hôm sau tan làm, Đàm Tư Cẩm trở về, trong nhà đã trống không, quả nhiên Trình Khiêm đã đi rồi.
Đàm Tư Cẩm yên lặng đi vào phòng bếp lấy ra mấy bình rượu giấu trong đó.
Trình Khiêm qua loa mặc một bộ đồ thể thao liền đi hẹn, nghiễm nhiên là kiểu thái độ không muốn coi trọng, hắn còn đặc biệt cầm nạng, ở trong sự ngạc nhiên của nhân viên phục vụ nhà hàng đi tới phòng riêng, khi đi ngang qua một đám nam nữ đang ăn uống, mấy người mặc đồ tinh xảo đều ném tới ánh mắt khác thường cho Trình Khiêm.
Hắn muộn chừng mười phút, lúc đó nhà gái đã đúng giờ an vị, vị trí quay lưng về phía cửa, thức ăn trên bàn cũng đầy ắp. Trình Khiêm đi vào bên trong ngồi xuống, cô gái ngồi đối diện khách khí cười cười, thoải mái giải thích: "Sorry, tôi hơi đói bụng nên đã ăn trước vài miếng, không sao đâu nhỉ."
Cô gái có mái tóc đen xoăn sóng lớn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, cười rộ lên hàm răng trắng nõn chỉnh tề, mang theo phong tình nhiệt liệt từ Bắc Mỹ hun đúc ra vẻ đẹp phóng khoáng. Cô nói xong lại lễ phép giới thiệu bản thân, thoạt nhìn không giống như đến tham gia buổi hẹn hò xem mắt do ba mẹ sắp xếp, càng giống như gặp mặt bạn bè mới quen.
"Hi, tôi là Hạ Ly. You can call me Shirley."
Trình Khiêm thấy thái độ của đối phương, cũng không muốn để cho cục diện