"Quấy rầy thiếu gia rồi. Phu nhân đã đến, xin cậu qua bây giờ luôn ạ."
Chú Lê đứng cách đó không xa, lễ phép cắt đứt bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, Đàm Tư Cẩm có chút thẹn thùng ló ra từ trong ngực Trình Khiêm, thoáng sửa sang cổ áo, Trình Khiêm ở bên cạnh đã lên tiếng: "Được, giờ bọn cháu qua."
Chờ trở lại bàn ăn, Trình Khiêm và Đàm Tư Cẩm chào hỏi Lý Mạn Hi trước, đôi mắt của Lý Mạn Hi vẫn không gợn sóng, mà biểu cảm so với trước kia lại có phần khoan dung với thân thiết hơn trước.
"Ngồi đi." Bà giơ tay ra hiệu cho hai người đối diện ngồi xuống, trước tiên để ý đến chiếc nhẫn trên tay họ, sau đó thong dong giơ chén trà đưa tới bên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt dừng trên người Đàm Tư Cẩm.
"Gần đây Tư Cẩm làm gì vậy?" Bà nhẹ nhàng đặt tách trà lên một cái đế.
Đàm Tư Cẩm nhất thời không kịp phản ứng, bỗng nhiên ý thức được Lý Mạn Hi đang nói chuyện với mình, cười ấm áp nói: "Gần đây con đang dạy nhạc cho học sinh ở một cửa hàng nhạc cụ."
Lý Mạn Hi hơi gật đầu, dường như suy nghĩ một chút, lần nữa mở miệng: "Dì có một người bạn làm chủ tịch danh dự của hiệp hội âm nhạc Châu Á, nghe nói gần đây họ đang tổ chức một buổi hòa nhạc piano quốc tế, con có quan tâm đến việc thử không?"
Đàm Tư Cẩm bị tin tức và đề nghị bất thình lình này làm cho giật nảy mình, có chút thụ sủng nhược kinh không xác định với bàng hoàng, Trình Khiêm cũng ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, sững sờ cân nhắc rốt cuộc những lời này của bà có dụng ý gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao nào, trên mặt mẹ dính gì à?" Lý Mạn Hi bình tĩnh nhìn hai đứa nhỏ với vẻ mặt mất trí trước mắt, mặt không chút thay đổi trêu ghẹo nói.
"Không." Trình Khiêm trả lời bà đầu tiên, Đàm Tư Cẩm cũng phản ứng lại, trong lòng ấm áp trả lời: "Cảm ơn dì, con sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi mau chóng trả lời."
Lý Mạn Hi nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục cầm lấy ly trà, nhưng mà không đợi bà uống xong một ngụm thì chú Lê cúi đầu dẫn người cuối cùng tham gia bữa tiệc trưa tiến vào.
Lý Mạn Hi vẫn cúi đầu uống trà, coi người đến như vô hình, Trình Khiêm với Đàm Tư Cẩm trước sau đứng dậy, hắn cực kỳ không tình nguyện lạnh mặt mở miệng chào hỏi: "Ba."
Đàm Tư Cẩm theo sát phía sau, lễ phép nói, "Chú ạ."
Trình Khải Nhân mặc khiêm tốn thoải mái, áo sơ mi tối màu nhìn không ra thương hiệu nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chất liệu cực tốt, cắt may rất phù hợp với toàn thân làm nổi bật cả người ông nhẹ nhàng khoan khoái. Ông khoát tay khách khí để con trai và bạn trai ngồi xuống, trên mặt tràn đầy một nụ cười nhìn qua thân thiện, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đánh giá Đàm Tư Cẩm đại khái.
Trình Khiêm yên lặng ngồi xuống, vụng trộm nhìn chằm chằm vẻ mặt và phản ứng rất nhỏ của ba, tay giấu sau khăn trải bàn đột nhiên hơi siết chặt một chút.
Ánh mắt ba nhìn Đàm Tư Cẩm rất vi diệu, trong nghiền ngẫm có chút lỗ mãng, hắn chỉ gặp qua khi ba đánh giá tình nhân. Trước mắt ba toát ra cảm xúc hài lòng không phải bởi vì Đàm Tư Cẩm là một người yêu ưu tú được con trai chọn trúng mà là đơn thuần từ góc độ của bản thân cho rằng anh rất tốt.
Tướng mạo hơn người, nói chuyện tao nhã vừa vặn, khí chất nghệ thuật nồng đậm, đây có lẽ là một trong nhiều kiểu người ba thích.
Toàn bộ quá trình cả bữa cơm mặt Trình Khiêm đen như đít nồi, gần như không ăn gì, ngẫu nhiên bị ba hỏi thì hắn mới có thể ngắn gọn trả lời một hai câu, giọng điệu cũng rất xa cách, hoàn toàn không thấy ấm áp giữa tình ba con nên có, mà toàn bộ quá trình Lý Mạn Hi cũng không nói một lời, không coi ai ra gì dùng cơm.
Ăn gần xong, Trình Khải Nhân lấy khăn ăn lau tay, lại bảo chú Lê đến gần thì thầm hai câu, sau đó tầm mắt trực tiếp vòng quanh Trình Khiêm, rạng rỡ nói với Đàm Tư Cẩm: "Tư Cẩm, cùng chú ra phía sau, chơi golf."
Tốc độ nói của ông chậm chạp, nghe như là thương lượng với đối phương, trong lời nói lại không thể từ chối. Chú Lê đã khởi hành sắp xếp người lái xe golf, ông nói xong lập tức đứng dậy, chậm rãi rời khỏi bàn ăn, đi ra ngoài khu vực ăn uống. Trình Khiêm không thể nhịn được nữa, vừa định đứng lên phát tác thì Lý Mạn Hi lại đúng lúc ho khan một tiếng.
Động tác của Trình Khiêm bị cắt đứt, lực chú ý chuyển hướng về vị trí của bà, Lý Mạn Hi cầm khăn ăn nhẹ nhàng chấm môi, thong dong mở miệng nói: "Tư Cẩm, đi đi."
"Mẹ." Trình Khiêm khẽ kêu một tiếng, ngữ khí tràn ngập nghi ngờ cùng phẫn nộ, Đàm Tư Cẩm ở bên cạnh vuốt ve nắm đấm hắn nắm chặt an ủi nói, "Không sao, anh đi một chút."
Đàm Tư Cẩm đứng dậy muốn đuổi theo, Trình Khiêm cũng muốn đi theo, Lý Mạn Hi lại nghiêm khắc ngăn hắn lại: "Trình Khiêm."
Trình Khiêm bị giọng nói này đột nhiên đề cao một tiếng làm cho sợ tới sửng sốt, chỉ nghe Lý Mạn Hi tiếp tục nói, "Chú Lê cũng ở đó, không cần lo lắng."
Trình Khiêm vẫn lo như trước, nhìn bối cảnh Đàm Tư Cẩm dần dần đi xa, rốt cuộc giọng điệu Lý