[Đam Mỹ] Thầy À Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 7


trước sau


Chuyện hoang đường ba ngày ba đêm bị Đàm Tư Cẩm tỉnh táo ấn nút tạm dừng, kéo Trình Khiêm từ thế giới mập mờ mới xây dựng nhanh chóng trở về hiện thực, hắn nghe được đối phương gọi ra tên của mình, câu chữ rõ ràng kia trong nháy mắt gợi lên một ngọn lửa thẹn không tên trong lòng, thiêu cháy hắn gần như không còn chỗ che giấu, một mảng đỏ hồng nhanh chóng lướt qua lồng ngực trắng nõn và cổ của hắn, đầu lỗ tai cũng đỏ đến sắp nhỏ máu.

Hắn sững sờ phức tạp nhìn người trên giường cũng đang nhìn hắn, do dự hồi lâu mới quyết định gọi đối phương như thế nào.

"Thầy."

Giọng điệu chàng trai hàm chứa vài phần kính sợ tự nhiên với bậc thầy, nhưng đã có được sự chững chạc của người trưởng thành, giọng nói trầm thấp rất có kết cấu, giống như còn trộn lẫn vài phần ngây thơ chưa phai, là giọng điệu làm cho người ta nghe xong không nhịn được bị mê hoặc.

Đàm Tư Cẩm nghe được chữ đối phương nói ra thì sắc mặt khẽ động, không khỏi rũ mi mắt tránh đi ánh nhìn, một tay anh túm chăn che ngực mình, im lặng một lát mới hỏi: "Có thể cho tôi một bộ quần áo không?"

"À" Mớ đay lộn xộn trong đầu Trình Khiêm đột nhiên căng chặt thẳng tắp, hắn theo bản năng đáp một tiếng, đồng thời cũng lập tức nhớ lại hình ảnh hai người gặp nhau. Hắn vẫn nhớ rõ mình thô bạo lột người ta ra bóng loáng như thế nào, quần tây áo sơ mi tinh xảo cộng thêm quần lót ướt sũng còn nhét lung tung vào trong túi xách, chắc là hiện tại cũng đã nhăn đến không còn hình dáng.

Hắn luống cuống gãi gãi đầu, vẻ mặt có vài phần xấu hổ, "Quần áo của anh..."

"Quần áo gì cũng được." Đàm Tư Cẩm trong nháy mắt đã hiểu ra, lập tức cho đối phương một bậc thang leo xuống.

"Được." Trình Khiêm nhẹ nhàng thở phào, kéo tủ quần áo lục lọi đồ của mình. Hắn gạt mấy bộ đồng phục và áo chơi bóng ra, lấy một chiếc áo thun trắng xếp chồng lên nhau cùng một cái quần short thể thao đến đầu gối từ trong tủ ra, để gọn gàng đưa tới trước mặt đối phương, "Của anh."

Đàm Tư Cẩm đưa tay nhận quần áo, trên người có một mảng lớn đỏ hồng mới cũ đan xen, trong lúc nhất thời full HD xông vào mắt Trình Khiêm, ánh mắt hắn lóe lên hai cái, lập tức quay người lại, "Em đi ra ngoài trước."

Hắn khép cửa phòng ngủ, sau khi đứng vững lại bắt đầu ngẩn người, trong đầu đã rối loạn thành một cục bột nhão, những lời nói hoang đường trong chuyện giường chiếu lại vang vọng bên tai, hắn có chút hối hận vì sự lỗ mãng của mình, rồi lại chưa thoả mãn với những chuyện phát sinh trong mấy ngày này.

Cặp sách còn bị vứt bỏ ở một góc phòng khách, hắn ngồi xổm xuống kéo khóa, lấy quần áo bên trong ra, tất cả đều là mùi quen thuộc khi Đàm Tư Cẩm phát tình, cùng với một ít chất lỏng đã khô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi hắn quan sát chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng bị rách kia thì kèm theo một tiếng vang nhỏ, ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ rọi vào phòng khách từ cửa, Đàm Tư Cẩm chậm rãi đi ra.

Trình Khiêm hoảng hốt nhét quần áo về cặp sách, hắn thấy Đàm Tư Cẩm đi chân trần ra, vừa nhìn chằm chằm mu bàn chân trắng như tuyết xuất thần vừa vội vàng lấy dép lê trên kệ giày.

"Anh đi cái này vào, mặt đất lạnh lắm."

Trình Khiêm lại nhìn chằm chằm chân anh, đôi chân cũng xinh đẹp, dưới lớp da trắng mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, móng ngắn mà phẳng, đầu ngón chân nổi lên màu hồng phấn, lúc cao trào mu bàn chân sẽ căng thành một đường cong mềm mại mà xinh đẹp.

Hắn từng nắm lấy đôi chân này kéo người lại gần, ép buộc đối phương tách chân ra, hoặc gác chân tì lên vai mình nghiêng mặt hôn một cái, cắn ngón chân của anh sau đó thúc đến sóng gió quay cuồng ưỡn người thét chói tai.

Ánh mắt Trình Khiêm trầm xuống ép buộc mình hồi phục tinh thần. Hắn thả dép lê xuống, đứng thẳng người mắt đối mắt với đối phương, vóc dáng hai người không phân cao thấp, cảm giác mất đi quyền chủ động khiến hắn đột nhiên có chút khó chịu.

Nếu có thể cao thêm một chút thì tốt rồi.

Trình Khiêm nghĩ như vậy, bụng liền giống như ăn ý vang lên vài tiếng ục ục, mặt hắn càng nóng đến lợi hại, ôm dạ dày nhẹ nhàng nhíu mày, trách mình quá không chịu thua kém.

Mà Đàm Tư Cẩm đang yên lặng đi dép lê đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu đói bụng à?"

Trình Khiêm rũ mắt xuống không trả lời, âm thầm mắng, mặt Alpha đều bị hắn quăng hết rồi.

"Đó là nhà bếp phải không? Cậu muốn ăn gì tôi sẽ làm cho cậu."

Trình Khiêm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đàm Tư Cẩm, vội vàng khoát khoát tay: "Anh nghỉ ngơi là được rồi, em làm."

Kỳ quái chính là tuy nhìn qua Đàm Tư Cẩm uể oải nhưng vẫn không chút nhượng bộ từ chối hắn: "Vẫn là để tôi làm đi."

Thật sự anh không có biện pháp nói ra miệng, quả thật đối phương nấu cơm có chút, khó ăn.

Thân phận của người này đối với anh mà nói đã không còn là học sinh từng đối mặt trong lớp học đơn thuần mà là một người tạm thời đánh dấu mình, cũng là Alpha trưởng thành đã thao túng ba ngày ba đêm của anh.

Trong lúc Trình Khiêm suy đoán rốt cuộc anh còn nhớ được bao nhiêu thì anh cũng đang cố gắng chắp vá ký ức từ cái đầu đau muốn nứt ra mấy ngày nay.

Từ sau khi phân hóa thành Omega, Đàm Tư Cẩm đã mở ra những ngày tháng đi cùng thuốc ức chế và miếng dán ngăn cách, mà điều khiến anh sợ hãi nhất chính là mỗi lần phát tình đến. Theo số lần phát tình tăng lên thì anh dần dần sinh ra miễn dịch với thuốc ức chế, liều lượng sử dụng cũng càng lúc càng lớn, cho đến lúc này đây, sáu ống thuốc ức chế cũng không thể ngăn nổi pheromone bộc phát của anh.

Hôm đó trong phòng học âm nhạc, sau khi anh hung hăng đâm một mũi cuối cùng thì dần dần mất đi ý thức, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ của hai thân thể trần trụi va chạm, cùng với khoái cảm kích thích thỉnh thoảng xông vào đại não.

Mỗi một lần cao trào đều làm anh tỉnh táo một lần, sau đó trong hăng hái cực độ thì không cách nào thừa nhận lại lần nữa ngất xỉu, đại não vận chuyển với tốc độ cao làm anh bị ép nhớ lại quá trình dâm mỹ không chịu nổi kia, cùng với những lời Trình Khiêm đè ở bên tai anh nói.

Thân thể anh ở trong áo thun trắng trống trải hơi run rẩy một chút, sau đó vòng qua người trước mặt, dùng ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Lúc từng giúp đồng nghiệp đi kiểm tra phòng ngủ, anh từng chứng kiến giường tại ký túc xá nam, không giống đại đa số nam sinh ở độ tuổi này, cậu học sinh này là một người thích sạch sẽ, trang trí trong phòng đều rất đơn giản, tông màu đồ nội thất là đặc biệt phối với hệ thống màu Morandi, phòng khách ngoại trừ sofa thì là một bức tường giá sách nổi bật, trên đó bày một ít sách quản lý chưa mở, một đống tạp chí đua xe hơi vểnh lên, còn có cả nửa bức tường được ghép lại với nhau.

Chính giữa giá sách còn bày một cái mũ bảo hiểm Graffiti màu đen, lộ ra một mặt viết số 21 là điểm đặt mắt cuối cùng Đàm Tư Cẩm dừng lại.

Thật trùng hợp, con số này chính xác tuổi của mình.

Thật ra kỳ phát tình của anh còn chưa hoàn toàn trôi qua, chỉ là bởi vì có thuốc ức chế nên anh mới tỉnh táo lại trước, cả gian phòng đều tràn ngập mùi Brandy hương hoa sau khi tin pheromone nhàn nhạt đan xen, quần áo

trên người cũng đều là mùi của đối phương, những mùi này đều từ góc độ sinh lý sung sướng thể xác và tinh thần của anh, gián tiếp thả lỏng thần kinh căng thẳng.


Toàn bộ căn phòng diện tích rất nhỏ, chân Đàm Tư Cẩm lại dài, theo thói quen bước đi lớn hơn một chút, đi không được hai bước đã đứng trước bàn bếp. Anh nhanh chóng nhìn quanh nguyên liệu nấu ăn đặt trên bàn, sau đó hỏi Trình Khiêm đi theo: "Gia vị đâu?"

Trình Khiêm vội vàng mở một cái tủ dưới bàn lấy từ bên trong một ít bình bình lọ lọ ra, phần lớn đều chưa khui, hắn tiện tay cầm một lọ hương vị mơi mới nhìn hạn sử dụng, còn một tháng là hết hạn.

May mắn thay vẫn có thể ăn.

Trình Khiêm không chớp mắt nhìn thầy giáo âm nhạc ngày thường quần áo gọn gàng, dùng đôi tay chỉ cầm pick và đánh piano trước mặt học sinh nhanh chóng phân loại nguyên liệu nấu ăn, nhặt nhanh rửa sạch, hắn cảm thán nửa ngày mới vất vả phóng ra một câu: "Ừm, thầy, có cần em hỗ trợ không?"

Đàm Tư Cẩm quay đầu thấy hắn sững sờ ở cửa, suy nghĩ một chút thản nhiên trả lời: "Vậy, đến đây giúp tôi bóc tỏi."

Trình Khiêm lấy lại tinh thần, vội vàng đến trước mặt anh rút dao mạnh mẽ cắt rễ, lại vung dao đập một cái thổi bay vỏ tỏi rải rác trên thớt, nâng mấy nhánh tỏi bị đập nát lên trước mặt đối phương, sáng mắt hỏi: "Được không?"

Đàm Tư Cẩm nhẹ nhàng ấn cổ tay ra hiệu cho hắn buông dao xuống, cười như không cười trả lời: "Được rồi, đi ra ngoài đi."

Trình Khiêm gật gật đầu, lại ngoan ngoãn đứng ở cửa, mặc dù trên mặt hắn không nhìn ra vài phần vui vẻ nhưng trong lòng đã nhảy nhót dị thường.

Cảnh tượng như vậy còn không biết lúc nào mới có thể gặp lại, hắn yên lặng dựa vào cửa nhìn, mỗi một giây đều không muốn bỏ qua.

Chỉ chốc lát sau Đàm Tư Cẩm đã múc ra hai bát mì thịt xào tương, bên trong ngoại trừ nước sốt thịt thì còn thêm rau và trứng tráng.

Trình Khiêm bưng ở trong tay, còn chưa lên bàn đã không nhịn được ăn một miếng lớn, hương vị thơm ngon nổ tung ở đầu lưỡi, hắn không khỏi sợ hãi, thế mà so với tay nghề của ông chủ quán mì còn hợp khẩu vị của mình hơn.

So sánh với những đồ ăn nhanh mình làm, quả thật giống thức ăn cho chó.

Không có bàn nên hai người ăn ý một trước một sau ngồi trên sofa bưng bát mì ăn, Đàm Tư Cẩm mượn cơ hội lại bắt được một ít chi tiết còn chưa để ý.

Ví dụ như cái cặp xách bị ném về một góc, khóa kéo lộ ra một đoạn áo sơ mi và ống quần của anh.

Mặt anh bỗng dưng nóng lên, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Trình Khiêm rất nhanh nuốt xong đống mì vào bụng, hắn đặt bát đũa ở trên bàn trước mặt, ánh mắt vẫn thật cẩn thận dừng ở trên người Đàm Tư Cẩm ăn chậm rãi.

Đàm Tư Cẩm thấy hắn buông bát đũa xuống không khỏi nhắc nhở: "Cậu ăn nhanh như vậy sẽ làm hại dạ dày."

Bầu không khí trầm mặc lại có chút xấu hổ đột nhiên bị phá vỡ, trong lòng Trình Khiêm ấm áp trả lời: "Thói quen rồi."

Đàm Tư Cẩm suy nghĩ một chút, không nói gì nữa, gắp thêm một đũa mì vào miệng. Sau khi nhai và nuốt mới tiếp tục hỏi: "Cậu luôn sống một mình à?"

Trình Khiêm thành thật trả lời: "Không ạ, mới dọn ra ngoài."

Đàm Tư Cẩm: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Trình Khiêm: "Mười tám tuổi một tháng."

Đàm Tư Cẩm thoáng thở phào nhẹ nhõm: "À, còn ba mẹ cậu thì sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khiêm: "Họ sống xa, không ở gần đây."

Mắt thấy đối thoại dần dần lệch về phía thăm hỏi gia đình, Trình Khiêm mở chân, thoáng khép nép nắm đầu gối, thử xoay chuyển lời nói: "Thầy, nhà anh có ở gần đây không?"

Đàm Tư Cẩm: "À, tôi sống ở khu trọ của giáo viên trường."

Khu trọ của giáo viên ở vị trí lệch về một bên trường học, đêm trước kỳ nghỉ, hẳn là Đàm Tư Cẩm chưa kịp về từ phòng âm nhạc, thời gian phát tình không hẹn mà đến. Nhưng mà nghĩ đến trong khu trọ có rất nhiều giáo viên hỗn tạp AO, Trình Khiêm nhạy bén nhận ra một chút nguy hiểm.

Hắn đột nhiên muốn mời đối phương đến ở chung, nhưng ý niệm này chỉ cháy trong nháy mắt liền lập tức bị hắn bóp nát. Hắn không có thân phận cũng không có lý do gì để làm ra lời mời đường đột như vậy.

Nghĩ đến đây cảm giác áp lực lại tràn ngập trong lòng, hắn len lén hít sâu hai hơi, muốn tiếp tục thuận lợi cuộc nói chuyện vừa rồi.

"Thầy, có thể hỏi anh bao nhiêu tuổi không?"

Đàm Tư Cẩm hơi ngẩn ra, đũa dừng trên không trung vài giây, sau đó nhẹ nhàng lừa gạt người khác: "Tôi ba mươi rồi."

Anh dùng sức ưỡn thắt lưng, ánh mắt không hề né tránh nhìn chằm chằm đối phương, chỉ thiếu chút nữa cứng rắn viết "Tôi lớn hơn cậu cả giáp" trên mặt.

Anh muốn đối phương biết khó mà lui.

Dù sao gương mặt thanh tuấn không thấy gợn sóng kia cũng toát ra một chút khiếp sợ như anh mong muốn, nhưng mà chút kinh ngạc nho nhỏ này lại chỉ thoáng qua, gần như không dừng lại quá lâu.

"Ừm, thoạt nhìn không giống lắm."

Đàm Tư Cẩm đột nhiên cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng mà đại não vận chuyển nhanh chóng đột nhiên bị một luồng sóng nhiệt áp chế, bàn tay Đàm Tư Cẩm cầm đũa run rẩy, mắt thấy cả người sắp ngã vào trong bát mì, Trình Khiêm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, quả nhiên lại ngửi được một luồng pheromone hoa hồng phóng thích.

Lạch cạch một tiếng, bát đũa coi như vững vàng rơi xuống bàn, Đàm Tư Cẩm phát giác thân thể mình càng ngày càng nóng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu nóng lên.

Tệ hại chính là, giờ phút này ý thức của anh rất rất tỉnh táo, rõ ràng cảm giác được thân thể mình không khống chế nổi cùng với cái loại khát vọng sinh lý trần trụi, biến thái với Alpha trước mặt.

Môi anh run rẩy, trong mắt lại không chịu thua kém nhịn ra nước mắt, nhưng mà còn chưa nói cái gì thì Trình Khiêm đã ôm anh vào trong ngực.

.....????????????????????????????????.....

12/1/2023

#DevilsNTT



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện