Lục Nhân vừa bước vào phòng giam, những con mắt như sói đói lập tức dán chặt vào nhất cử nhất động của cậu, cứ như chỉ cần cậu có một hành động sai lầm thì ngay lập tức sẽ bị chúng lao vào cắn xé. Tên đầu trọc từng bước tiến đến gần giường cậu, ánh mắt hắn ánh lên sự châm chọc, khinh thường, cười gằn lên một tiếng rồi nhổ nước bọt lên chiếc chắn mới thay. Lục Nhân không nói không rằng định đứng dậy thay vỏ chăn đã bị hắn giáng xuống một cú đấm điếng người.-Mẹ kiếp! Tao bảo mày vác hết số gạch đó mà mày cứ thế nhăn nhở trở về, hại tao bị tên quản giáo chết tiệt kia bắt làm công ích thêm gấp đôi.-Vừa nói hắn vừa rống lên một cách dữ tợn.-Đó là phần việc của mấy người, sao tôi lại phải làm?Lục Nhân lau vết máu bên miệng rồi nhàn nhạt trả lời, một câu này của cậu đã chính thức chọc tên đầu trọc nổi điên. Hắn là ai chứ? Là đại ca của tất cả các tên phạm nhân trong phòng này, thế mà lại bị một tên ma mới như cậu chống đối. Hắn như thú dữ lao vào tấn công con mồi, nhưng Lục Nhân đâu giống như kẻ bị bắt nạt, bề ngoài trông cậu thư sinh yếu ớt nhưng chính là đã tập võ từ nhỏ, thành thục đáp trả lại từng đòn. Chẳng mấy chốc, Lục Nhân đã dồn hắn vào thế yếu, nhưng lúc này tên đầu trọc liền ra hiệu cho bọn đàn em phía sau cùng lên một lượt.Đây chính là ỷ đông hiếp yếu, đánh một trận không sòng phẳng, nhưng cho dù vậy thì đã sao, trong tù chính là như vậy, Lục Nhân không có bè cánh cũng chả có ai dựa vào, chỉ cần không đánh chết cậu thì cũng chả ai quan tâm. Dần dần, cậu không còn sức phản kháng nữa, cứ thế hứng trọn hằng chục nắm đấm như mưa giáng xuống. Tên đầu trọc đúng ngoài hả hê nhìn, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên tia tàn nhẫn, ra hiệu dừng lại rồi nắm lấy tóc cậu giật ngược lên cười nói:-Nghe bảo mày là bác sĩ đúng không? Nếu giờ tao bẻ gãy hai tay của mày thì có phải ba năm nữa mày ra tù sẽ trở thành phế nhân nhỉ?Lục Nhân thoáng rùng mình, cậu liều chết thoát khoát những bàn tay ghê tởm kia, bảo vệ chặt hai tay không cho chúng động vào. Nhưng tên đầu trọc nào để cho cậu yên, hắn ra lệnh giữ cậu lại rồi dùng dao đâm thật mạnh xuống cánh tay, máu chảy từng giọt từng giọt thẫm đẫm áo...Cạch!Lục Nhân choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, vừa mệt mỏi ngồi dậy vừa thở hổn hển, chiếc áo đang mặc ướt sũng mồ hôi. Hơi thở vừa trở lại bình thường, cậu lại vô thức sờ lên vết sẹo trên cánh tay mình, dù giờ nó không còn chảy máu nhưng mỗi lần mơ lại những sự việc năm đó, vết sẹo kia dường như phát đau, nhức nhối như muốn toét ra thêm nữa.Lục Nhân thở dài một hơi, cảm thán may mắn năm đó chữa trị kịp thời không để lại di chứng gì, nếu thật sự cậu không thể tiếp tục cầm dao mổ thì cậu không dám tưởng tượng bây giờ mình suy sụp đến mức nào. Một năm nay tuy cậu không phải dùng thuốc ngủ nữa nhưng thỉnh thoảng những cơn ác mộng này vẫn