Chương 15: Nhiệm vụ chi nhánh
Trần Lâm tuy không thể động đậy nhưng miệng không ngừng chửi bậy, lại không làm được gì. Đợi tất cả đều đi ên, Ngô Lỗi lập tức khởi động xe, chân đạp ga nhanh như bay phóng ra ngoài. Xe bọc thép đủ dày, gầm xe cao, trực tiếp đụng bay đoàn tang thi hướng bọn họ đi tới, nhẹ nhàng nghiền nát đám thi thể mà chạy qua, rất nhanh đã rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Hai người bị bỏ lại tuyệt vọng nhìn chiếc xe đi xa, liều mạng vung đao trong tay, nhưng vẫn bị tang thi dần dần vây quanh.
Xe chạy theo đường quốc lộ hướng khu căn cứ, nhưng con đường phía trước đã sớm bị xe chặn lại, không những thế còn thêm vài thân cây bị đổ rạp khắp nơi chặn ngang, đường cao tốc càng không thể đi, hầu như những chỗ có đường đi đều bị nghẹt đến nỗi không đi được. May mắn Ngô Lỗi quen thuộc đường xá, xe lại có tính năng tốt, đẩy ra vài chiếc xe chặn đường, sau đó đánh bay hai cây cột điện, lại mở đường, cuối cùng cũng dọn được đường cho xe chạy
Thật vất vả mới lên được đường lớn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Sở Tử Khiên biểu tình luôn buộc chặt cũng thoáng thả lỏng một chút, theo tốc độ này, bọn họ ước chừng trước trời tối là có thể đến căn cứ .
Xe cho tám người ngồi, giờ lại chứa mười mấy người, trong lúc nhất thời thật sự chật chội, ghế ba người thì ngồi đến bốn năm người, hơn nữa những người ở đây đều là thanh niên cao lớn, cả không gian nhỏ để nhích người cũng không có. Trần Lâm ôm con gái ngồi ở ghế sau không ngừng oán hận ghét bỏ không gian chật hẹp, không khí lại ngột ngạt, mọi người đều bị cô ta hành hạ không chịu được, chỉ có thể dừng xe lại, để Trần Lâm mang theo con gái ngồi vào vị trí phó lái.
Sau khi thay đổi chỗ ngồi, Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên, Phương Cảnh Dương, Lưu Khoan, bốn người ngồi ở dãy ghế đầu, Triệu Hoành Bác, Lý Minh viễn, Hồ Đào, Viên Dã cùng lão Trương ngồi ở hàng cuối.
Trần Lâm rốt cục yên tĩnh xuống, mọi người đều quá mệt mỏi, nhân lúc trên xe nghỉ ngơi một chút, trên người bọn họ đều dính nhiều hoặc ít máu và óc tang thi, mùi máu hôi thối từ xác chết, không gian trong xe tản ra mùi không dễ ngửi làm người ta buồn nôn. Nhưng vào lúc này cũng không ai còn sức oán giận, một đám người tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Văn Ngạn cũng gục đầu xuống, làm như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vụng trộm xem xét ô kho hàng trong hệ thống, mở ra mấy thứ nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hệ thống] Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chính, đạt kinh nghiệm: 4000 điểm, tinh hạch cấp 2: 10 viên, trứng Bá Vương hệ linh thú: 1 quả.
[Hệ thống] Chúc mừng thăng cấp 11.
[Hệ thống] Lĩnh hội kỹ năng [Thanh tâm thần minh] đạt cấp 2, trong 1 giờ số lần phát động gia tăng 1 lần.
Với số điểm thưởng kinh nghiệm thực cao kia khiến Lục Văn Ngạn trực tiếp lên đến cấp 11, cũng như ngang với trình độ dị năng giả cấp 2, sau khi thăng cấp cả người hắn tràn đầy năng lượng, không còn cảm thấy mệt mỏi, đồng thời các giá trị chỉ số trong cơ thể đồng loạt bay lên 10%. Căn cứ vào tính năng hệ thống trò chơi, Lục Văn Ngạn đoán các thuộc tính công kích của mình đều tăng lên.
Lực chú ý của Lục Văn Ngạn tiếp tục tập trung tại quả trứng nhỏ màu trắng chứa linh thú kia, linh thú bên trong rốt cuộc như thế nào để lấy ra đây? Trực tiếp đem mở ra hay sao? Lục Văn Ngạn xoắn xuýt, hắn thực lo lắng bảo bối linh thú ở bên trong có bị ngạt hay không.
Lục Văn Ngạn nghiêng người, lặng lẽ đem quả trứng linh thú nắm trong lòng bàn tay.
[Hệ thống] Linh thú của ngài sắp được ấp nở, trứng linh thú phát triển nhờ kinh nghiệm sống bên ngoài cùng chủ nhân, tới giai đoạn nhất định việc ấp trứng linh thú sẽ hoàn thành.
Nhìn dòng thông tin từ hệ thống, Lục Văn Ngạn thoáng yên tâm hơn, lại đem trứng linh thú cho vào bên trong kho.
Ô hàng trong kho chứa có 10 viên tinh thạch cấp 2, loại tinh thạch này ngoại trừ lớn hơn tinh thạch cấp 1 một chút, nắm trong tay cũng không thấy khác nhau là bao, dù sao mấy thứ này hắn cũng không dùng được, nên chỉ nhìn lướt qua rồi không hứng thú nữa. Bất quá số lượng tinh thạch cấp 1 thu được rất nhiều, có đến 1028 khối tinh thạch.
Đột nhiên hắn cảm giác có người đẩy mình, khi ngẩng đầu liền thấy Sở Tử Khiên lấy từ trong túi ra mấy khối tinh thạch đưa ra, thấp giọng nói, "Tranh thủ thời gian khôi phục một chút."
Tuy rằng y phục màu đen không thấy rõ vết máu, nhưng sức quan sát hơn người của Sở Tử Khiên vẫn chú ý được hắn bị thương. Lục Văn Ngạn cảm kích, mỉm cười thấp giọng trả lời, "Tôi có rất nhiều, anh tự giữ lại dùng đi."
Sở Tử Khiên dừng một lúc rồi gật gật đầu, đem tinh thạch thu về, chỉ để lại một khối nắm trong tay chuẩn bị hấp thu.
"Chờ chút." Lục Văn Ngạn trong lòng vừa động, đưa tay ra, bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện hai khối tinh thạch, một khối trắng ngà, một khối trong suốt nhưng so với tinh hạch bình thường lớn hơn chút ít.
"Đây là?" Sở Tử Khiên nghi hoặc hỏi.
"Tinh thạch này là tôi từ bệnh viện đánh với một tang thi biến dị mà nhặt được, cái kia là mới vừa rồi tại khu thương mại lấy được, anh thử hấp thu xem." Lục Văn Ngạn rất muốn biết tinh thạch biến dị và tinh thạch cấp 2 khác nhau ở chỗ nào, Sở Tử Khiên cũng được, thực lực cũng mạnh, tinh thạch này đem cho hắn nhất định có thể làm chơi mà ăn thật.
Sở Tử Khiên mặc dù thắc mắc vì sao hắn không tự mình hấp thu, bất quá cũng không từ chối, cầm khối tinh thạch màu trắng ngà, nhắm mắt lại.
"Không được." Một lát sau, Sở Tử Khiên lắc đầu, đem khối tinh thạch biến dị màu trắng ngà trả lại, sau đó đổi khối tinh thạch cấp 2 nắm trong lòng bàn tay.
Lục Văn ngạn đợi một lúc, phát hiện mắt Sở Tử Khiên vẫn không mở ra, thì biết hắn đang hấp thu năng lượng tinh thạch. Vì thế hắn đem tinh thạch biến dị thu hồi, lại cầm vài khối tinh thạch cấp 1 đưa cho Phương Cảnh Dương, Lý Minh viễn, cho bọn họ tranh thủ hấp thu năng lượng.
"Đội trưởng." Ngô Lỗi đang lái xe đột nhiên hô lên gọi