[Đam Mỹ] Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 16


trước sau


Chương 15: Nhiệm vụ chi nhánh

Trần Lâm tuy không thể động đậy nhưng miệng không ngừng chửi bậy, lại không làm được gì. Đợi tất cả đều đi ên, Ngô Lỗi lập tức khởi động xe, chân đạp ga nhanh như bay phóng ra ngoài. Xe bọc thép đủ dày, gầm xe cao, trực tiếp đụng bay đoàn tang thi hướng bọn họ đi tới, nhẹ nhàng nghiền nát đám thi thể mà chạy qua, rất nhanh đã rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Hai người bị bỏ lại tuyệt vọng nhìn chiếc xe đi xa, liều mạng vung đao trong tay, nhưng vẫn bị tang thi dần dần vây quanh.

Xe chạy theo đường quốc lộ hướng khu căn cứ, nhưng con đường phía trước đã sớm bị xe chặn lại, không những thế còn thêm vài thân cây bị đổ rạp khắp nơi chặn ngang, đường cao tốc càng không thể đi, hầu như những chỗ có đường đi đều bị nghẹt đến nỗi không đi được. May mắn Ngô Lỗi quen thuộc đường xá, xe lại có tính năng tốt, đẩy ra vài chiếc xe chặn đường, sau đó đánh bay hai cây cột điện, lại mở đường, cuối cùng cũng dọn được đường cho xe chạy

Thật vất vả mới lên được đường lớn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Sở Tử Khiên biểu tình luôn buộc chặt cũng thoáng thả lỏng một chút, theo tốc độ này, bọn họ ước chừng trước trời tối là có thể đến căn cứ .

Xe cho tám người ngồi, giờ lại chứa mười mấy người, trong lúc nhất thời thật sự chật chội, ghế ba người thì ngồi đến bốn năm người, hơn nữa những người ở đây đều là thanh niên cao lớn, cả không gian nhỏ để nhích người cũng không có. Trần Lâm ôm con gái ngồi ở ghế sau không ngừng oán hận ghét bỏ không gian chật hẹp, không khí lại ngột ngạt, mọi người đều bị cô ta hành hạ không chịu được, chỉ có thể dừng xe lại, để Trần Lâm mang theo con gái ngồi vào vị trí phó lái.

Sau khi thay đổi chỗ ngồi, Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên, Phương Cảnh Dương, Lưu Khoan, bốn người ngồi ở dãy ghế đầu, Triệu Hoành Bác, Lý Minh viễn, Hồ Đào, Viên Dã cùng lão Trương ngồi ở hàng cuối.

Trần Lâm rốt cục yên tĩnh xuống, mọi người đều quá mệt mỏi, nhân lúc trên xe nghỉ ngơi một chút, trên người bọn họ đều dính nhiều hoặc ít máu và óc tang thi, mùi máu hôi thối từ xác chết, không gian trong xe tản ra mùi không dễ ngửi làm người ta buồn nôn. Nhưng vào lúc này cũng không ai còn sức oán giận, một đám người tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Văn Ngạn cũng gục đầu xuống, làm như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vụng trộm xem xét ô kho hàng trong hệ thống, mở ra mấy thứ nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hệ thống] Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ chính, đạt kinh nghiệm: 4000 điểm, tinh hạch cấp 2: 10 viên, trứng Bá Vương hệ linh thú: 1 quả.

[Hệ thống] Chúc mừng thăng cấp 11.

[Hệ thống] Lĩnh hội kỹ năng [Thanh tâm thần minh] đạt cấp 2, trong 1 giờ số lần phát động gia tăng 1 lần.

Với số điểm thưởng kinh nghiệm thực cao kia khiến Lục Văn Ngạn trực tiếp lên đến cấp 11, cũng như ngang với trình độ dị năng giả cấp 2, sau khi thăng cấp cả người hắn tràn đầy năng lượng, không còn cảm thấy mệt mỏi, đồng thời các giá trị chỉ số trong cơ thể đồng loạt bay lên 10%. Căn cứ vào tính năng hệ thống trò chơi, Lục Văn Ngạn đoán các thuộc tính công kích của mình đều tăng lên.

Lực chú ý của Lục Văn Ngạn tiếp tục tập trung tại quả trứng nhỏ màu trắng chứa linh thú kia, linh thú bên trong rốt cuộc như thế nào để lấy ra đây? Trực tiếp đem mở ra hay sao? Lục Văn Ngạn xoắn xuýt, hắn thực lo lắng bảo bối linh thú ở bên trong có bị ngạt hay không.

Lục Văn Ngạn nghiêng người, lặng lẽ đem quả trứng linh thú nắm trong lòng bàn tay.

[Hệ thống] Linh thú của ngài sắp được ấp nở, trứng linh thú phát triển nhờ kinh nghiệm sống bên ngoài cùng chủ nhân, tới giai đoạn nhất định việc ấp trứng linh thú sẽ hoàn thành.

Nhìn dòng thông tin từ hệ thống, Lục Văn Ngạn thoáng yên tâm hơn, lại đem trứng linh thú cho vào bên trong kho.

Ô hàng trong kho chứa có 10 viên tinh thạch cấp 2, loại tinh thạch này ngoại trừ lớn hơn tinh thạch cấp 1 một chút, nắm trong tay cũng không thấy khác nhau là bao, dù sao mấy thứ này hắn cũng không dùng được, nên chỉ nhìn lướt qua rồi không hứng thú nữa. Bất quá số lượng tinh thạch cấp 1 thu được rất nhiều, có đến 1028 khối tinh thạch.

Đột nhiên hắn cảm giác có người đẩy mình, khi ngẩng đầu liền thấy Sở Tử Khiên lấy từ trong túi ra mấy khối tinh thạch đưa ra, thấp giọng nói, "Tranh thủ thời gian khôi phục một chút."

Tuy rằng y phục màu đen không thấy rõ vết máu, nhưng sức quan sát hơn người của Sở Tử Khiên vẫn chú ý được hắn bị thương. Lục Văn Ngạn cảm kích, mỉm cười thấp giọng trả lời, "Tôi có rất nhiều, anh tự giữ lại dùng đi."

Sở Tử Khiên dừng một lúc rồi gật gật đầu, đem tinh thạch thu về, chỉ để lại một khối nắm trong tay chuẩn bị hấp thu.

"Chờ chút." Lục Văn Ngạn trong lòng vừa động, đưa tay ra, bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện hai khối tinh thạch, một khối trắng ngà, một khối trong suốt nhưng so với tinh hạch bình thường lớn hơn chút ít.

"Đây là?" Sở Tử Khiên nghi hoặc hỏi.

"Tinh thạch này là tôi từ bệnh viện đánh với một tang thi biến dị mà nhặt được, cái kia là mới vừa rồi tại khu thương mại lấy được, anh thử hấp thu xem." Lục Văn Ngạn rất muốn biết tinh thạch biến dị và tinh thạch cấp 2 khác nhau ở chỗ nào, Sở Tử Khiên cũng được, thực lực cũng mạnh, tinh thạch này đem cho hắn nhất định có thể làm chơi mà ăn thật.

Sở Tử Khiên mặc dù thắc mắc vì sao hắn không tự mình hấp thu, bất quá cũng không từ chối, cầm khối tinh thạch màu trắng ngà, nhắm mắt lại.

"Không được." Một lát sau, Sở Tử Khiên lắc đầu, đem khối tinh thạch biến dị màu trắng ngà trả lại, sau đó đổi khối tinh thạch cấp 2 nắm trong lòng bàn tay.


Lục Văn ngạn đợi một lúc, phát hiện mắt Sở Tử Khiên vẫn không mở ra, thì biết hắn đang hấp thu năng lượng tinh thạch. Vì thế hắn đem tinh thạch biến dị thu hồi, lại cầm vài khối tinh thạch cấp 1 đưa cho Phương Cảnh Dương, Lý Minh viễn, cho bọn họ tranh thủ hấp thu năng lượng.

"Đội trưởng." Ngô Lỗi đang lái xe đột nhiên hô lên gọi

Sở Tử Khiên.

Sở Tử Khiên đang trong quá trình hấp thu tinh thạch, mí mắt còn không động, Lục Văn Ngạn chỉ có thể thay hắn mở miệng, "Anh ta ngủ, chuyện gì?"

Ngủ? Tính cảnh giác Sở Tử Khiên luôn rất cao, dưới loại tình huống này mà hắn có khả năng ngủ như chết như vậy sao?

Ngô Lỗi có chút kinh ngạc từ trong kính chiếu hậu nhìn một chút tình hình phía sau, phát hiện không chỉ có Sở Tử Khiên, ngay cả Phương Cảnh Dương hay Lý Minh Viễn cũng đang nhắm mắt, ngồi thiền như lão hoà thượng không hề nhúc nhích. Sau đó nhìn đến Lục Văn Ngạn đang chớp chớp mắt nhìn, nhất thời hiểu được, mấy người này đều là dị năng giả, lúc này nói không chừng là đang hấp thu tinh thạch.

"Xe gần hết xăng." Ngữ khí Ngô Lỗi có chút trầm trọng.

"Sao lại hết? Trước khi rời khỏi căn cứ không phải đã cố ý đổ đầy rồi sao?" Triệu Hoành Bác vừa nghe lâp tức nhảy dựng lên.

"Đúng vậy, tôi hoài nghi khi dừng ở bãi đỗ, có người đem xăng lấy mất." Những người đó trộm xe không thành liền trộm xăng, ai biết trên bình xăng lại không có khoá đâu.....

"Vậy làm sao bây giờ?" Xe không có xăng thì làm thế nào mà về căn cứ?

"Phía trước không xa có trạm xăng dầu, chúng ta có thể đi nhìn xem, bất quá không chừng sẽ gặp tang thi." Ngô Lỗi có chút lo lắng nhìn bọn Sở Tử Khiên liếc mắt một cái, dị năng giả lúc hấp thu tinh thạch cần một khoản thời gian, ba người bọn họ khẳng định là không thể tham gia chiến đấu. Thật là không đúng lúc!

"Không sao, chúng ta không cần sợ tang thi, chỉ sợ không có xăng thôi." Lục Văn Ngạn không lo lắng chút nào, ngược lại có chút nóng lòng muốn thử, hắn vừa mới thăng cấp, muốn thử xem toàn bộ thuộc tính sau khi tăng lên sẽ như thế nào.

Ngô Lỗi cũng đã chứng kiến bản lãnh của Lục Văn Ngạn, nghe vậy an tâm không ít, liền gật gật đầu, tập trung hướng trạm xăng dầu chạy đi.

Lúc tới gần trạm xăng dầu, hệ thống nhảy ra một tin tức.

[Hệ thống] Ngài đã kích hoạt một nhiệm vụ chi nhánh, Khiêu chiến or Không khiêu chiến

Lục Văn Ngạn hơi nhướng mi, chọn nút nhận khiêu chiến.

[Nhiệm vụ chi nhánh] Kẻ thù lớn mạnh đang ở phía trước, hãy dũng cảm đến khiêu chiến!
1

[Thưởng nhiệm vụ] Kinh nghiệm: 5000 điểm, đan dược cường hóa cấp 1: 3 viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
5

Đan dược cường hóa tên như ý nghĩa, có thể làm tăng mạnh thuộc tính trong cơ thể, Lục Văn Ngạn biết mạt thế cũng tức là thời điểm loạn thế, trong thời loạn thế cường giả luôn là kẻ đứng đầu, muốn sống sót phải dựa vào thực lực mạnh mẽ, phải tìm cách đề cao thực lực của mình, những đan dược cường hóa này, hắn nhất định phải lấy được.

Đến gần phụ cận trạm xăng dầu, lại bị mấy chiếc xe vứt bỏ chặn đường đi. Trong ngoài, thậm chí 1 km xung quanh đều đầy xe, bọn họ căn bản không chen vào được. Mà bên trong xe, bóng dáng một người đều không có, cửa kính xe bị đập nát, trên dưới đầy vết máu, có thể thấy được kết cục của những người này.

"Anh Lục, tôi có cảm giác nơi này rất nguy hiểm." Triệu Hoành Bác cau mày nói, từ lúc bắt đầu tới gần trạm xăng dầu, hắn luôn cảm thấy có chút bất an.

Lục Văn Ngạn gật gật đầu, thật ra hắn cũng có cảm giác này, cho nên mới trước tiên xem xét bản đồ, nhưng trong bản đồ lại không có điểm đỏ nào, nói cách khác trạm xăng dầu này không hề có tang thi. Nếu không có tang thi, vậy mọi người trong xe đi đâu rồi?
1

Đây là quốc lộ, đường xá xa xôi, trước không có thôn trang sau không có nhà cửa, không có người ngốc đến nỗi dùng hai chân mà đi. Đến tột cùng là có chuyện gì?

Đáp án ngay tại trạm xăng dầu, mà vừa rồi trong nhiệm vụ cũng có nói, phía trước có kẻ thù rất mạnh.

"Tiểu Bác, cậu cùng tôi xuống xe. Những người khác đều ở lại trông xe." Lục Văn Ngạn nhìn lướt qua mấy người bên trong xe, bọn Phương Cảnh Dương đều đang hấp thu dị năng, không có cách đi xuống, những người khác đều là người già yếu, căn bản không thể chiến đấu, lúc này xuống xe cũng không giúp được gì, vậy thì để cho bọn họ đều ở lại, ít nhất bảo vệ tốt xe và bọn người Sở Tử Khiên là được.

"Anh cũng đi." Lưu Khoan nghe vậy lập tức lên tiếng, hắn xem trên xe nhiều người như vậy khẳng định không thành vấn đề gì, ngược lại Lục Văn Ngạn và Triệu Hoành Bác chỉ có mình hai người lại càng nguy hiểm hơn.

"Không, anh ở lại." Nếu biết đối phương là con người, như vậy nơi này nói không chừng còn có mai phục, hắn có kỹ năng trò chơi để phòng thân không cần lo lắng nhưng người già yếu trên xe không có người bảo vệ, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Lưu Khoan thấy biểu tình Lục Văn Ngạn nghiêm túc, cắn chặt răng, cũng không lại kiên trì muốn xuống xe nữa.

"Vậy các cậu mang theo súng." Lưu Khoan phát hiện chung quanh rất im ắng, không thấy tung tích tang thi nên cũng sẽ không cần lo lắng tiếng súng sẽ dẫn tới nhiều tang thi.

"Tốt." Lục Văn Ngạn không từ chối, đối phó người sống tự nhiên vũ khí nóng sẽ có lợi hơn.

Lục Văn Ngạn cùng Triệu Hoành Bác xuống xe, mỗi người cầm một khẩu súng, cùng nhau đi về phía trạm xăng dầu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện