Chương 18: Tiêu diệt tang thi
Tiểu tang thi chạy trốn ra ngoài, Lục Văn Ngạn thầm hô không tốt, hiện tại tiểu tang thi bị thương, đặc biệt cần thức ăn để khôi phục thể lực, mà bên ngoài thức ăn có khoảng cách gần nhất, cũng chỉ có đám người bọn họ đang ngồi trên xe......
"Lưu Khoan, đem cửa khoá lại, bảo vệ tốt bọn họ!" Lục Văn Ngạn bỏ lại một câu liền đem bé trai bị thương giao cho Lưu Khoan, sau đó cũng không quay đầu mà đuổi theo.
Trạm xăng dầu im lặng một cách đáng sợ, Lục Văn Ngạn lần theo vết máu đi tới gần thi thể Trần Đạt Hải, trên người hắn quả nhiên có vết tang thi cắn, xem ra tiểu tang thi đã bổ sung được không ít năng lượng, không còn nhìn thấy vết máu.
Bị mấy chiếc ô tô phế thải che hết tầm mắt, Lục Văn Ngạn không có cách nào tìm kiếm tung tích tang thi.
Hắn bước nhanh đi đến nơi bọn họ đỗ xe, hy vọng có thể phòng bị kịp thời mà cứu người.
"Á—A—A–!" Không đợi hắn tới gần, một giọng nữ bén nhọn vang lên, "Buông ra! Buông con gái tao ra!"
Lục Văn Ngạn gia tăng cước bộ, đến gần chiếc xe, chỉ thấy bên phó lái nơi mẹ con Trần Lâm ngồi cửa kính đã bị đục vỡ, đứa nhỏ bị ngoại lực lôi hướng ra ngoài cửa sổ, nửa người đã bị cắn máu thịt mơ hồ. Thời điểm tiểu tang thi dùng bữa, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, giờ phút này nhìn liền thấy hắn đang nắm tại cửa xe, chui đầu vào phía cổ đứa bé không ngừng cắn nuốt.
Ngô Lỗi sắc mặt đại biến, từ chỗ ngồi đi xuống, giơ súng hướng thân hình tiểu tang thi mà bắn, tiểu tang thi bắt buộc buông lỏng tay, lại lần nữa biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Lâm ôm thân thể còn lại của con gái gào khóc, trừ 3 người còn đang hấp thu tinh thạch, mấy người ngồi phía sau đã bị cảnh tượng này làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệt, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được tang thi còn có thể ẩn thân, hơn nữa không chỉ tốc độ cực nhanh mà sức lại lại rất mạnh, kính chống đạn cũng có thể dễ dàng đánh vỡ.
1
Viên Dã cùng Hồ Đào liếc nhau, run rẩy nắm chặt đao, phòng bị chú ý bốn phía.
Ngô Lỗi nắm súng trong tay, bàn tay chảy đầy mồ hôi, hắn không biết tang thi tàng hình kia lúc nào thì phát động công kích.
"Ngô Lỗi cẩn thận!" Lục Văn Ngạn đột nhiên thấy một đạo hư ảnh cực nhanh hướng Ngô Lỗi đánh tới, hắn vội vàng lớn tiếng nhắc nhở, chỉ tiếc tang thi tốc độ kinh người, hắn căn bản không kịp ra tay, trơ mắt nhìn tiểu tang thi giơ móng vuốt hướng Ngô Lỗi.
Nhưng vào lúc này, dưới chân Ngô Lỗi đột nhiên sụp xuống, hắn không hề phòng bị nên té ngã, lại vừa lúc tránh thoát móng vuốt tang thi.
Lục Văn Ngạn giật mình nhìn lại, thì ra là Lý Minh Viễn vừa mới xong việc hấp thu tinh thạch, nghe thấy động tĩnh bên này liền xuống xe, vừa vặn phát động dị năng cứu Ngô Lỗi một mạng.
"Rống!" Công kích không thành, tang thi phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, lại mất tung tích.
Ngô Lỗi tìm được đường sống từ chỗ chết, sắc mặt tuy rằng hơi khó coi, nhưng không hổ là quân nhân được huấn luyện, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm lý, lại đứng lên lần nữa bày ra tư thế phòng bị.
"A Viễn, lại đây." Lục Văn Ngạn gọi Lý Minh Viễn lại, hắn phát hiện qua hai lần hấp thụ, cấp bậc dị năng của Lý Minh Viễn đã đạt tới cấp 1 trung cấp, đối với sử dụng và khống chế dị năng đều tăng lên một bậc.
"Anh Lục, đây là có chuyện gì?" Lý Minh Viễn còn chưa hiểu được tình hình.
"Có tang thi tang hình, biến dị cấp 2, rất nguy hiểm." Không có thời gian kể lại, Lục Văn Ngạn chỉ chọn trọng điểm mà nói.
Lý Minh Viễn lắp bắp kinh hãi, bất quá cũng không có hỏi tiếp, dù sao tang thi lúc nào cũng có thể tấn công bọn họ. Hắn nhanh chóng đi về hướng Lục Văn Ngạn, Ngô Lỗi, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Lúc trước quan sát thấy thời điểm tang thi công kích thì thân hình lúc ẩn lúc hiện, phải luôn luôn cảnh giác!"
"Được!"
Ánh mắt 3 người không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm bốn phía, chậm rãi chờ tang thi bắt đầu công kích.
Sau một hồi, tang thi rốt cục xuất hiện, nhưng ngoài ý muốn chính là, tang thi xuất hiện ở phía sau đuôi xe.
Rầm lạp Kính thuỷ tinh phía sau xe vỡ vụn, vài người trẻ tuồi nghe thấy âm thanh đều nhanh chóng cúi xuống hoặc tránh đi, chỉ có lão Trương tuổi cao động tác lại chậm, bị móng vuốt tang thi xuyên thủng ngực, máu nóng còn bốc khói phiêu táng trong không khí, quả tim còn đang nhảy lên phình phịch bị móc ra lơ lửng giữa không trung.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Viên Dã ngồi cạnh lão Trương dùng hết sức bình sinh, đem đao chém về phía móng vuốt vô hình kia, nhưng cũng không chém đứt nổi. Tang thi phẫn nộ gầm một tiếng, nhanh chóng đem quả tim nhét vào miệng, sau đó lại lần nữa nhắm vào Viên Dã vươn móng vuốt.
Biết hành vi của mình chọc giận tang thi, Viên Dã hoảng sợ cả người cứng ngắc, theo bản năng nhắm mắt lại, nhận mệnh chờ đợi cái chết.
Nhưng sự đau đớn trong dự đoán cũng không thấy, ngược lại bị bắn tung toé lên người một cỗ chất lỏng tanh hôi, còn có cái gì đó rớt lên đùi hắn. Hắn cẩn thận mở mắt ra, liền thấy một cánh tay đang trong quá trình hư thối dừng trên đùi mình. Hương vị tanh tưởi khó ngửi đến cực điểm, Viên Dã lập tức không nhịn được, phun ra.
"Cám ơn." Hồ Đào mặt mày trắng bệt âm trầm đỡ hắn, hướng bên trên đa tạ.
Phương Cảnh Dương khoát tay, gắt gao nắm chặt đao còn dính máu, nói với hai người, "Đằng sau nguy hiềm, các cậu nhanh đi lên phía trước đi."
Trước đó, Phương Cảnh Dương cũng đã hấp thu xong tinh thạch, chỉ tỉnh lại sau Lý Minh Viễn một chút, đã muốn chú ý tới động tĩnh phía sau xe, vội vàng cứu viện. Thân là dị năng giả hệ cường hóa Phương Cảnh Dương sức lực lớn vô cùng, đem chém đứt cánh tay tang thi, mà vừa rồi Viên Dã dùng hết sức cũng không làm được.
Lúc này tang thi mất đi hai tay, đang trong trạng thái bị thương nghiêm trọng, thân thể không thể duy trì thời gian ẩn thân lâu, nên bắt đầu biến thành trạng thái bán trong suốt. Tất cả mọi người đều có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ, lần này trong lòng đã có quyết tâm, Phương Cảnh