Chương 21: Người của quân đội
"Các người là ai?" Sở Tử Khiên trầm giọng hỏi, ngữ khí ẩn ẩn sát ý.
"Chúng tôi là quân trinh sát chi đội bảy Giang Thành, tôi là đội trưởng, Thôi Chí, chúng tôi chỉ là đi ngang qua. Gặp trời tối, tưởng các anh là tang thi nên mới nổ súng. Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý." Thôi Chí chậm rãi đến gần bọn Sở Tử Khiên, vừa đi vừa dùng ngữ khí hết sức thong thả để nói.
Sở Tử Khiên nhìn hắn một thân quân trang, dáng người cao ngất, bộ dáng anh khí chính trực, dáng vẻ một quân nhân, trong lòng đã tin vài phần, "Sở Tử Khiên, đội trưởng võ đặc cảnh bộ thứ chín chi đội đặc chiến. "Quân đội Giang Thành sao lại đi đến Ninh Thành?"
"Chào Sở đội trưởng, chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu bằng sóng âm từ Ninh Thành, cố ý tới cứu viện." Thôi Chí nghe hắn nói lên cấp quân hàm liền chào theo kiểu quân đội, đội trưởng đội đặc cảnh có quân hàm thấp nhất đều là từ thiếu tá trở lên, mà hắn chỉ là một đội trưởng đội trinh sát tất nhiên cấp bậc thấp hơn.
"Tín hiệu cầu cứu bằng sóng âm?! Ninh Thành xảy ra chuyện gì?" Sở Tử Khiên nghe vậy kinh hãi.
Mỗi căn cứ quân sự đều thiết lập một đội thông tin liên lạc, mà tín hiệu sóng âm là thiết bị chỉ khi căn cứ gặp phải tình huống khẩn cấp mới được sử dụng, sau khi hệ thống được khởi động, tín hiệu sẽ lập tức tự động thiết lập hướng căn cứ gần nhất cầu cứu.
Sau mấy ngày tận thế, sáu khu trong căn cứ đã phát sinh biến dị và binh lính hết nửa đều trở thành quái vật ăn thịt người, lúc ấy điện vẫn còn sử dụng được, trưởng quan căn cứ cũng từng cùng hắn giữ liên lạc, sau khi phát hiện ra dị năng giả, cũng phán đoán tang thi có thực lực thấp và chậm chạp sẽ không còn uy hiếp đến bọn họ, liền bình tĩnh mà tập hợp lại đi vào thành phố cứu người dân và tiêu diệt tang thi. Mọi việc đều tiến triển rất khả quan, căn cứ đã dự trữ một số lượng lớn vật tư và súng ống, căn bản không thể xảy ra bất kỳ tình huống nguy hiểm gì lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại Ninh Thành bị ngắt điện, sóng âm liên lạc khẩn cấp chạy bằng thiết bị điện dự phòng cũng chỉ còn có thể khởi động hệ thống được một lần, không đến thời khắc nguy cấp, trưởng quan tuyệt đối sẽ không lỗ mãn mà sử dụng, trừ khi căn cứ đã thật sự gặp phải nguy cơ lớn.
"Chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi chính là vào hôm kia vừa thu được tín hiệu cầu cứu, nhưng sau đó lại không thể liên lạc được nữa, vì vậy chúng tôi lên đường suốt đêm, hôm nay mới chạy đến đây." Tình trạng Giang Thành so với Ninh Thành tốt hơn nhiều, Giang Thành là thành phố công nghiệp, dân số chiếm mấy ngàn vạn người, có hai căn cứ quân sự đóng quân tại phụ cận, sau khi tận thế tiến đến, thì phản ứng nhanh nhất, và là thành phố chịu ảnh hưởng ít nhất. Cho nên mới thu được tín hiệu cứu viện của Ninh Thành, lập tứ tập họp binh lực đến cứu viện.
Sở Tử Khiên mày gắt gao nhíu lại, hiển nhiên là lo lắng cho khu căn cứ Ninh Thành.
Lục Văn Ngạn vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói, "Đừng lo, sáng mai chúng ta xuất phát, rất nhanh có thể chạy tới căn cứ, đến lúc đó lại xem là xảy ra chuyện gì."
Sở Tử Khiên sắc mặt hơi âm u, gật gật đầu.
"Chúng tôi thu được tín hiệu cầu cứu liền ngày đêm từ Giang Thành chạy tới, đồng đội của tôi đều rất mệt mỏi, không biết.... có thể cho chúng tôi vào trong nghỉ ngơi hồi phục một chút được không?" Kỳ thật nơi này cách căn cứ Ninh Thành chỉ có mấy chục km, dùng hết tốc lực có thể miễn cưỡng đến được căn cứ. Nhưng bọn họ không biết tình hình căn cứ Ninh Thành, chẳng may lọt vào ổ tang thi, với sức lực tiêu hao trên đường, sức chiến đấu của mọi người vì mệt mỏi sẽ giảm xuống, rất bất lợi, cho nên nhóm Thôi Chí muốn tại đây nghỉ ngơi vài giờ để lấy sức, đợi trời sáng mới lên đường.
"Đương nhiên là được, mời." Cũng là quân nhân, lại là tới cứu viện Ninh Thành, Sở Tử Khiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Đội quân đến từ Giang Thành bao gồm Thôi Chí, tổng cộng mười ba người, nếu là trước mạt thế, nói cần nhờ mười ba người này tới cứu viện Ninh Thành, quả thực làm người khác chê cười, nhưng hiện tại chính là mạt thế, nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm. Mà bọn họ lại hao phí một ngày một đêm từ Giang Thành tới Ninh Thành, từng cá nhân đúng là đã từng trải qua huấn luyện nên không hề thấy họ có chút chật vật nào, có thể thấy sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường.
Lục Văn Ngạn lặng lẽ quét nhìn mười ba người này liếc mắt một cái, kinh ngạc phát hiện trong đội bọn họ có đến sáu dị năng giả cấp 1 trung cấp, tố chất thân thể những người còn lại cũng hơn người bình thường rất nhiều, không trách được lãnh đạo căn cứ Giang Thành lại dám chỉ phái mười ba người bọn họ đến cứu viện.
Vì không muốn quấy rầy những người đang nghỉ ngươi trong đại sảnh, Sở Tử Khiên cùng Lục Văn Ngạn đưa nhóm Thôi Chí đến khu vực quầy hàng, phần lớn vật tư đều bị đem vào phòng kế bên nhưng vẫn còn rải rác vài loại thức ăn đặt trên kệ.
"Các cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, thiếu cái gì nói với chúng tôi một tiếng là được."
"A, cám ơn!" Thôi Chí trên mặt lộ vẻ tươi cười thật lòng, điều kiện nơi này tuy rằng không được tốt lắm, tuy vậy nhưng có một nơi an toàn để nghỉ ngơi là được, bọn họ không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể bị tang thi tập kích.
Thôi Chí kêu gọi binh lính thu thập qua loa xung quanh rồi cũng làm như bọn họ dùng giấy các tông trải trên đất, để mọi người ngồi xuống thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
"Tiểu Vương, cô đến đây chữa trị cho tiểu Hắc một chút." Đợi mọi người đều ngồi xuống, Thôi Chí nhìn binh lính trên cánh tay có vết cắt do đao gió của Sở Tử Khiên chém trúng đang không ngừng đổ máu, liền gọi nữ binh duy nhất trong đội lại.
Chữa trị?
Nghe vậy, bốn người Sở Tử Khiên liếc nhìn nhau, ăn ý không lên tiếng, tầm mắt đều tập trung lên người nữ binh kia.
Đại khái là nữ binh kia không quen bị nhiều soái ca như vậy cùng lúc nhìn chằm chằm nên trên mặt không tự chủ được đỏ lên, cúi đầu đến cạnh binh lính bị thương, vươn tay nắm cánh tay hắn kéo ra. Một dòng nước màu xanh lam xuất hiện trên tay nàng, dùng dị năng ngưng tụ thành giọt nước mưa màu xanh thẳm, chầm chậm nhỏ vào miệng vết thương. Miệng vết thương đã nhừng chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn mở ra dữ tợn như cũ. Nữ binh từ ba lô lấy ra một chai thuốc, và kim mau vết thương, thay tiểu Hắc bị