♥.8. Ác giả ác báo.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Vương Lộ vì bị Nguyền rủa phản phệ nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, cô nói: "Mấy người họ bị zombie cào thương, đã bị lây nhiễm virus zombie, sẽ rất nhanh biến thành zombie."
"Cô ấy nói không sai, nhóm chúng tôi ban đầu kỳ thật có sáu người, nhưng mà sau này có người bị zombie cào trúng, thế nên biến thành zombie."
"Đúng vậy, bạn của chúng tôi khi phát hiện miệng vết thương biến đen, cậu ta đã đem chân của mình chém đứt, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh biến thành zombie!"
Sở Tử Khiên nhìn qua vết thương có chút phiếm đen của mình, thản nhiên nói: "Tôi là Dị năng giả, sau khi bị cuốn hút 12 tiếng sau mới có thể phát sinh biến dị, chờ tôi khôi phục thể lực một chút sẽ rời đi khỏi đây."
"Vậy anh ta thì sao?"- Vương Lộ chỉ vào tiểu chiến sĩ vẫn đang được mấy người Sở Tử Khiên che chở, vết cào sau lưng hắn có thể thấy được rõ ràng: "Anh ta đã bị lây nhiễm từ khi nào rồi?"
Sở Tử Khiên nhìn vào đôi ngươi đen của Triệu Hoành Bác, thần thái dần trở nên ảm đạm, Triệu Hoành Bác cũng không phải Dị năng giả, trong 6 tiếng sau khi bị thương chắc chắn hắn sẽ phát sinh biến dị. Nhưng mà Triệu Hoành Bác và anh là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Triệu Hoành Bác nhỏ hơn anh hai tuổi, cùng trường nhưng không cùng khối, sau này cả hai cùng học trong một trường Quân đội, khi tiến vào Bộ đội lại trở thành chiến hữu, cảm tình không phải bình thường, anh không có cách nào bỏ mặc bạn tốt của mình.
"Cũng không phải tất cả những người bị zombie trảo cắn thương đều sẽ biến dị, bọn họ còn có khả năng thức tỉnh dị năng."- Sở Tử Khiên nói.
Trong giọng nói của Vương Lộ tràn đầy trào phúng: "Liền chỉ vì một chút khả năng như vậy mà anh đem tính mạng mọi người ra đánh cược sao? Các anh còn xứng đáng với hai tiếng quân nhân nữa hay không?"
Hai tay Sở Tử Khiên gắt gao nắm thành quyền, anh cùng với Triệu Hoành Bác nhìn nhau một cái, rồi yên lặng đứng lên, đi về phía cánh cửa.
"Đội trưởng!"- Hai người quân nhân không bị thương cũng đứng dậy theo.
Sở Tử Khiên nhìn bọn họ lắc đầu: "Tôi cùng Tiểu Bác ra ngoài dẫn dắt zombie rời đi, hai người lưu lại tìm cơ hội phá vây."
"Không....Đội trưởng...."- Hai gã quân nhân than kinh bách chiến mắt hàm nhiệt lệ nhìn đội trưởng cùng chiến hữu của mình, như thế nào cũng vô pháp trơ mắt nhìn họ ra ngoài chịu chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người Vương Lộ đáy mắt tràn đầy lạnh lung, thờ ơ nhìn xem mấy người Sở Tử Khiên.
Cảm giác chán ghét của Lục Văn Ngạn cùng Dương, Viễn hai người đối với năm nam nữ thanh niên kia đã đạt tới đỉnh điểm, ánh mắt Lý Minh Viễn lóe lóe một chút, sau đó hắn lặng lẽ lôi kéo tay áo Lục Văn Ngạn.
Lục Văn Ngạn hiểu ý đồ của hắn, vì thế mở miệng nói: "Tầng này là phòng khám ngoại khoa, chắc phòng phẫu thuật sẽ có thuốc tiêu độc cùng thuốc hạ nhiệt, mấy người có thể dùng thuốc tiêu độc thử xem."
"Vô dụng, bạn của chúng tôi ngay cả chân đều chém đi mà vẫn biến dị, vậy thì thuốc tiêu độc đối với virus zombie dùng được gì?"- Vương Lộ châm chọc.
"Đi thôi, tôi dẫn mấy anh đi tìm thuốc."- Lục Văn Ngạn đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Tử Khiên.
Sở Tử Khiên hơi mím lại đôi môi mỏng, thấp giọng nói: "Không cần thiết phải phiền toái như vậy, chúng tôi tự đi được rồi."
Lục Văn Ngạn làm như không có nghe thấy, cậu nói với Phương Cảnh Dương: "Tiểu Dương, mở cửa ra đi."
"Vâng."- Phương Cảnh Dương lập tức đi tới trước cửa.
"Mấy người điên rồi à?! Bên ngoài có rất nhiều zombie!"- Vương Lộ không dám tin mở to hai mắt.
Trên mặt Lục Văn Ngạn hiện lên một nụ cười trào phúng: "Chẳng lẽ tôi lại sợ sao?"
Sự tự tin trong lời nói của cậu khiến cho đám người Vương Lộ nghẹn họng nhìn trân trối, lại không thể phản bác, thời gian ở chung ngắn ngủi, mấy người họ cũng đã nhận thức được người đàn ông này rất lợi hại.
"Mấy người sẽ hại chết chúng tôi!"- Vương Lộ không cam lòng quát.
"Tiểu thư, cô an tâm đi, bọn tôi khi ra ngoài xong sẽ nhớ đem cửa đóng lại mà."- Phương Cảnh Dương không chút khách khí trả lời, sau đó y nhanh chóng dời đi những thứ được chặn ở cửa.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, zombie vây ở bên ngoài lập tức ùa lên, Phương Cảnh Dương bê lên một cái bàn ném về đám zombie, ngạnh sinh sinh đem chúng nó đẩy ngược trở lại phía sau. Lý Minh Viễn thì vung chân ghế trong tay, liên tục đập nát đầu của hai con zombie, Lục Văn Ngạn thì ngân châm phi vũ, rất nhanh chém giết ra một mảnh thông đạo.
"Mấy anh lính, đuổi kịp theo tôi!"- Lục Văn Ngạn hô lên với Sở Tử Khiên còn đang sững sờ đứng im như phỗng.
1
Sở Tử Khiên cắn chặt răng, đuổi theo phía sau cậu, tay vung lên trường đao chém giết, mấy quân nhân còn lại thấy vậy cũng lập tức chạy theo
"Bọn họ đi rồi kia, chúng ta làm sao đây?"- Một nam thanh niên kích động hỏi Vương Lộ.
"Chính bọn họ muốn tìm đường chết, mặc kệ đi, chắc chắn phía sau vẫn còn quân đội tới cứu viện, chúng ta chỉ việc ở trong này chờ là ổn rồi."- Vương Lộ bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
"Nhưng mà chúng ta không có đồ ăn...."- Mấy người họ căn bản không biết quân cứu viện khi nào sẽ tới, giờ không có đồ ăn thức uống, vũ khí, hay sức chiến đấu, nếu như ban đầu không có sự tồn tại của ba người Lục Văn Ngạn, chẳng biết họ có chống đỡ hết qua một ngày được hay không.
"Vậy...thôi chúng ta cũng theo bọn họ đi."- Xác thực, mấy người họ không có thức ăn, không có năng lực chiến đấu cùng zombie, theo đám người Lục Văn Ngạn mới là lựa chọn tốt nhất.
"Anh Lục, mấy người kia cũng đi theo kìa."- Phương Cảnh Dương nhỏ giọng nói với Lục Văn Ngạn.
"Cứ mặc kệ cho họ theo đi."
Mấy người Vương Lộ gắt gao đi theo phía sau đám người Lục Văn Ngạn, hai mắt Vương Lộ hiện lên một cỗ oán độc, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang ra sức chiến đấu của Lục Văn Ngạn, rồi sau đó, một quầng sáng xám hiện lên trong đáy mắt cô.
Đầu của Lục Văn Ngạn đột nhiên vô cùng đau đớn, đau giống như sắp nổ tung, động tác của cậu trong thoáng chốc bị kiềm hãm, ngay tức thì trên ngực hứng chịu một vết thương dữ tợn do móng vuốt sắc nhọn của zombie gây ra.
"Anh Lục!"- Phương Cảnh Dương kinh hô ra tiếng.
Lục Văn Ngạn chịu đựng đau nhức, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, nụ cười âm ngoan không kịp che dấu của con nhỏ Vương Lộ liền rơi vào đáy mắt cậu.
Thật sự là khinh người quá đáng!
1
Lục Văn Ngạn ngay lập tức dùng [Tâm Thanh Thần Minh] giải trừ trạng thái Nguyền rủa trên người, rồi làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chém giết zombie như bình thường.
Sự thống khổ của phản phệ Nguyền rủa suýt tí nữa khiến Vương Lộ kiềm giữ không được phun ra một ngụm máu, nhưng vì để cho người khác không nhận ra dị trạng của cô, cô chỉ còn nước cố gắng nuốt cỗ máu tươi ấy xuống bụng, ánh mắt nhìn về phía Lục Văn Ngạn cũng tràn đầy sự kinh sợ. Cô giờ mới biết được người đàn ông này cũng là Dị năng giả, hơn nữa năng lực tuyệt đối ở trên cô, có đủ khả năng bài trừ Nguyền rủa của cô.
Làm sao đây? Anh ta nhất định đã phát hiện! Anh ta sẽ đối phó cô như thế nào đây?
19
Mồ hôi lạnh của Vương Lộ không ngừng ứa