Lê Kiều Kiều xấu hổ mà cười, không dám nhìn Hoa Ngữ An thần sắc dần dần biến lãnh kia...
"Lê Kiều Kiều, ta thật sự muốn cầm đao chém chết ngươi!"
Hoa Ngữ An nhịn xuống xúc động muốn dùng dao ăn chém chết Lê Kiều Kiều, hít sâu vài cái, lửa giận trong lòng mới bình ổn lại được chút, nàng như thế nào sẽ quên, đẩy đồng đội vào hố, Lê Kiều Kiều dám nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất!
"Nếu không, chúng ta đi thôi!"
Lê Kiều Kiều nghĩ mang Hoa Ngữ An rời xa hiện trường là biện pháp duy nhất, lại thấy Hoa Ngữ An mắt lạnh nhìn nhìn mình, ghét bỏ mà mở miệng.
"Dựa vào cái gì ta phải đi, ta lại không sai!"
Hoa Ngữ An ngay cả ăn cơm uống nước còn chưa làm, Lê Kiều Kiều nghĩ nghĩ, cũng đúng, làm như thế làm cho các nàng có cảm giác muốn chạy trốn.
"Bất quá cũng tốt mà Tiểu Hoa, các ngươi mặt đối mặt nói rõ ràng, không còn một mảnh."
Lê Kiều Kiều uống một ngụm đồ uống, nhìn thần sắc lạnh băn của Hoa Ngữ An chậm rãi hòa hoãn lại, tâm nàng cũng hòa hoãn lại.
Hoa Ngữ An rất ít khi phát hỏa, nhưng một khi phát hỏa, chính là đại hỏa a, Lê Kiều Kiều nàng không thể trêu vào.
Nửa giờ sau, Thành Ý Văn tới, Lê Kiều Kiều cùng Hoa Ngữ An ngồi đối mặt với nhau, Thành Ý Văn tới, trong lúc nhất thời không biết nên ngồi bên cạnh ai, hắn đi đến bên người Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều ghét bỏ mà mở miệng.
"Tránh ra, đừng ngồi chỗ này của ta, chính mình lấy một cái ghế dựa ngồi nơi đó."
Lê Kiều Kiều chỉ chỉ cái bàn cách vách, Thành Ý Văn nhất thời nghẹn lời, tiến thoái lưỡng nan, Hoa Ngữ An lúc này mới mở miệng.
"Đem lời muốn nói nói ra hết đi, không cần ngồi, ta cũng không rảnh cùng ngươi nháo."
Hoa Ngữ An nhìn đồng hồ một chút, còn có 45 phút, nàng liền phải quay về công ty.
Hoa Ngữ An thường ngày tính tình bình đạm, cảm xúc sẽ không thay đổi quá nhanh, ngẫu nhiên mơ màng cùng một ít hành động nhỏ khả ái làm Thành Ý Văn mê luyến, nhưng hắn chưa từng gặp qua, một Hoa Ngữ An quyết tuyệt như thế, giống như hắn chưa từng nhìn thấu người này.
"Ngữ An... Tha thứ ta, ta chỉ là nhất thời hồ đồ..."
Thành Ý Văn liền đứng ở bên cạnh bàn, làm những người khác chú ý, mà hai nữ tử này con mắt cũng không thèm liếc hắn một cái.
"Chúng ta quan hệ gì cũng đều không có, tha thứ hay không tha thứ liên quan gì đến ta không phải sao?"
Hoa Ngữ An lạnh lùng nói xong, Thành Ý Văn đang muốn duỗi tay cầm lấy ta của Hoa Ngữ An, lại bị Lê Kiều Kiều giơ dao ăn trên tay lên làm ngừng động tác.
"Ngươi dám đụng vào nàng, ta liền cắt ngón tay của ngươi."
Lê Kiều Kiều hận đến nghiến răng, cũng bởi vì hắn, nàng thiếu chút nữa bị Hoa Ngữ An giết.
"Ngữ An... Mấy ngày này ngươi bận quá, mà ta... Bị vắng vẻ, cho nên mới nhất thời hồ đồ, Ngữ An..."
Lê Kiều Kiều vừa nghe, còn không đợi Thành Ý Văn nói xong, lập tức chặn đứng nói: "Phi.., ngươi xuất quỹ còn nói lý?"
"Kiều Kiều..."
Hoa Ngữ An cười lạnh, ý nói Lê Kiều Kiều không cần kích động, nàng chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, ta vội công tác, vắng vẻ ngươi, là ta không đúng, một khi đã như vậy, hai ta cũng không cần tiếp tục, Thành Ý Văn, là ta nhìn lầm người rồi, cũng là ta phụ ngươi, cứ như vậy đi."
Hoa Ngữ An hạ lệnh tiễn khách, Thành Ý Văn trầm mặc một lúc lâu, chung quanh ánh mắt đều đặt trên người mình, chính hắn cũng không để ý, hắn chỉ để ý nữ nhân trước mắt này.
"Ngữ An, ta thật sự thích ngươi."
Hoa Ngữ An mắt trợn trắng, quay đầu nhìn về phía Thành Ý Văn, nói: "Thành Ý Văn, ta thật sự ghê tởm ngươi."
Hoa Ngữ An nói xong, đối với Thành Ý Văn cười cười, nói: "Chúng ta đã kết thúc, Thành Ý Văn."
Nói xong, Lê Kiều Kiều rất ăn ý lôi kéo Hoa Ngữ An cùng nhau đi, Thành Ý Văn đang muốn duỗi tay giữ chặt Hoa Ngữ An, lại bị Lê Kiều Kiều cản lại.
"Ai ai, đừng chạm vào nàng, ngón tay của ngươi, Ngữ An nhân từ, nhưng ta thì không, Đại Hoa lại càng không."
Cánh tay Thành Ý Văn còn đang giơ lên giữa không trung, sau khi hai người đi rồi, hắn mới ngồi xuống chỗ Hoa Ngữ An vừa rồi đã ngồi, khóc đến run rẩy...
"Thực xin lỗi... Ngữ An, thực xin lỗi..."
Lê Kiều Kiều mang Hoa Ngữ An lên xe của mình, là một chiếc Lamborghini màu bạc.
"Tiểu Hoa, ta đưa ngươi quay về công ty."
Hoa Ngữ An chỉ nhẹ nhàng ứng một tiếng, Lê Kiều Kiều biết Hoa Ngữ An cũng không chịu nổi, nhưng người thích cậy mạnh, tuyệt đối sẽ không khóc ở trước mặt Thành Ý Văn hay lộ ra bộ dạng ủy khuất, nhưng Lê Kiều Kiều biết trong lòng nàng rất khó chịu.
"Công ty mới tốt không? Cấp trên của ngươi như thế nào?"
Lê Kiều Kiều chuyển đề tài, muốn phân tán lực chú ý của Hoa Ngữ An, mà Hoa Ngữ An vừa nghe đến cấp trên của mình, Liễu Khinh Ca, tâm tình tối tăm bỗng nhiên sáng bừng lên.
"Ân... Tương đối vội, nhưng cấp trên của ta đối với ta rất tốt, còn tặng ta một con mèo."
Hoa Ngữ An nhớ tới hình tượng tiểu ngoan ở nhà Liễu Khinh Ca ngủ đến quên trời đất, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
"Oa! Cấp trên của ngươi cũng quá sủng ngươi đi!"
Lê Kiều Kiều biết Hoa Ngữ An thích mèo, có thời gian nàng sẽ đi trung tâm hỗ trợ giúp đỡ động vật lưu lạc, nhưng vì ngại nhiều phòng ở thuê đều không cho nuôi thú cưng, cho nên Hoa Ngữ An vẫn luôn không nuôi được.
"Đúng vậy, nàng là một người rất rất tốt."
Hoa Ngữ An nhớ tới Liễu Khinh Ca ngẫu nhiên sẽ lộ ra mỉm cười nhạt nhẽo, trong lòng liền cảm thấy cao hứng, nữ nhân kia đẹp đến làm người đố kỵ a!
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người cả, tóm lại chính ngươi cũng nên lưu tâm a."
Lê Kiều Kiều biết Liễu Khinh Ca, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, chỉ biết sự tích sặc sỡ trên thương trường của nàng, tổng cảm thấy nữ nhân này rất giỏi giang nhưng không giống người sẽ làm ấm lòng người.
"Ân, ta biết rồi."
Cũng đúng đã công tác được ba tháng rồi, kỳ thật Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca ở bên nhau đại bộ phận đề tài đều là công tác, loại khoảng cách này làm nàng cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng lại có một cổ xúc động, càng muốn tới gần Liễu Khinh Ca.
Sau khi quay về công ty, nhìn hộp cơm trong thùng rác của Liễu Khinh Ca, nàng liền không tự chủ được mà cười cười, sau đó mới đem văn kiện đã phong kín trên tay giao cho Liễu Khinh Ca.
"Liễu tổng, đây là văn kiện bộ phận nhân sự giao lên."
Liễu Khinh Ca nhìn nhìn văn kiện đã phong kín, sau đó lên tiếng để Hoa Ngữ