Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An đến công ty, trước đi bộ phận thiết kế, phát hiện bộ phận thiết kế có người ghé vào bàn làm việc ngủ, có người mới vừa pha cà phê xong, ngồi trên ghế biểu tình dại ra, Hoa Ngữ An nhìn cái trận thế này, đều không khỏi có chút đồng tình bọn họ... Xem quần áo của bọn họ, phỏng chừng là ở công ty làm suốt đêm...
Liễu Khinh Ca đi vào văn phòng của Lạc Phỉ, chỉ thấy Lạc Phỉ mày nhíu chặt nằm ngủ ở trên sô pha, trên bàn đều là bản vẽ, mà tay Lạc Phỉ còn đang cầm một cây bút.
Liễu Khinh Ca vừa thấy, cũng không có đánh thức Lạc Phỉ, mà lui đi ra ngoài, sau đó rời khỏi bộ phận thiết kế.
"Liễu tổng, không phải muốn gặp Lạc tổng sao?"
Hoa Ngữ An hỏi, chính là không khí trong bộ phận thiết kế bộ, thật là tử khí dày đặc a.
"Để nàng ngủ một lát đi, Ngữ An, gọi cho bọn hắn chút cơm hộp."
Liễu Khinh Ca biết Lạc Phỉ thực đua, hơn nữa mang theo một loại vô giải quật cường, đặc biệt là ở phương diện thiết kế, suốt đêm đuổi theo bản vẽ này, cũng không phải lần đầu tiên, Liễu Khinh Ca mỗi lần đều sẽ ở buổi sáng gọi cơm hộp cho nàng, chờ nàng tỉnh lại, tuyệt sẽ không đánh thức nàng.
Liễu Khinh Ca cả một ngày tiếp kiến không ít người, dù sao Hoa Ngữ An cũng nghe không hiểu lắm nội dụng giao bằng tiếng Quảng Đông của bọn họ, cho nên liền ngồi ở một bên, xử lý công việc của tổng công ty, có cả một đống bưu kiện chờ nàng trả lời đây.
Đến giữa trưa, Liễu Khinh Ca mới đi gặp Lạc Phỉ, Lạc Phỉ đã sớm tỉnh lại, ở bộ phận thiết kế bận rộn đi đi lại lại, lúc nhìn thấy Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An, liền đi tới.
"Khinh Ca, ngươi tới vừa lúc, tới."
Lạc Phỉ mang Liễu Khinh Ca vào văn phòng của mình, mở ra một bản vẽ, cùng Liễu Khinh Ca phân tích nội dung bên trong.
"Ta cảm thấy không thành vấn đề." Liễu Khinh Ca nghe xong, cảm thấy không có vấn đề gì, Lạc Phỉ lúc này mới yên tâm lại, sau đó cuộn lại bản vẽ, mệt rã rời, nằm liệt trên ghế da.
"Ta đây nhiệm vụ xem như hoàn thành."
Lạc Phỉ duỗi cái eo lười, sau đó than dài một hơi, ánh mắt liếc về phía Hoa Ngữ An.
"Không bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi!"
Liễu Khinh Ca rất cẩn thận mà phát hiện phương hướng ánh mắt của Lạc Phỉ, hít sâu một hơi, nói: "Hảo."
Nghe được Liễu Khinh Ca đáp ứng, Lạc Phỉ cao hứng như một đứa nhỏ, phảng phất tất cả mệt mỏi đều quên hết, đứng dậy ôm ôm Liễu Khinh Ca.
"Khinh Ca yêu ngươi nhất."
Xong rồi, Lạc Phỉ đối với Hoa Ngữ An cười đến sáng lạn.
"Tiểu Hoa Tử, đêm nay gặp a!"
Nói xong Lạc Phỉ liền cầm bản vẽ đi ra ngoài, Liễu Khinh Ca lại nghe được cái xưng hô kia... Tiểu Hoa Tử... Không khỏi lại nhíu chặt mày, mắt đẹp lại tản ra vài phần khí lạnh.
Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy lưng chợt lạnh... Sát khí từ đâu ra a?
Còn không chờ Ngữ An suy nghĩ cẩn thận, Liễu Khinh Ca liền đi ra ngoài, Hoa Ngữ An cũng lập tức đuổi kịp, cả một ngày hôm đó, Liễu Khinh Ca đều rất bận, nàng tựa hồ không phản ứng Hoa Ngữ An, thái độ lãnh đạm, làm Hoa Ngữ An có chút buồn bực... Như thế nào cảm giác Liễu Khinh Ca lại sinh khí rồi.
Thật vất vả tha tới giờ tan tầm, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An gặp lại Lạc Phỉ, liền cùng nhau chạy tới nhà ăn.
"Tiểu Hoa Tử, ngươi muốn ăn cái gì?"
"Tiểu Hoa Tử, ngươi ăn cái này không?"
"Tiểu Hoa Tử, cái này lần trước ta có ăn qua, cảm giác cũng không tệ lắm."
Lạc Phỉ liên tiếp nói không ngừng, trong miệng đều là Hoa Ngữ An, mà Hoa Ngữ An lại có chút khó khăn, nàng như thế nào cảm giác Liễu Khinh Ca ngồi ở bên cạnh truyền đến từng đợt sát khí a.
"Ha pi ——" Lạc Phỉ hắt xì một cái, bỗng nhiên cả người rùng mình...
"Như thế nào đột nhiên lạnh như vậy?"
Nhưng mà Lạc Phỉ cũng không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Liễu Khinh Ca, tiếp tục cùng Hoa Ngữ An giới thiệu món ăn của nhà ăn này.
"Cái kia Lạc tổng... Ta tùy ý là được, các ngươi gọi đi."
Hoa Ngữ An thật sự chịu không nổi bên cạnh vị kia truyền đến hơi thở lạnh băng, làm nàng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thập phần không thoải mái.
"Nga... Hảo đi!"
Lạc Phỉ rốt cuộc từ bỏ, nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, chỉ thấy ánh mắt của nàng nhìn mình còn mang theo ý vị sâu xa, hơn nữa trong mắt lạnh lẽo thập phần thấm người.
"Ai nha! Khinh Ca, ngươi đừng ghen, Tiểu Hoa Tử không phải lần đầu tiên tới Hongkong sao, đương nhiên phải hảo hảo giới thiệu một chút, ngươi vẫn là bằng hữu tối nhất của ta, moah moah!"
Nghe vậy, Hoa Ngữ An không khỏi rùng mình một cái, một là đến từ hàn ý của Liễu Khinh Ca, hai là đến từ lời nói buồn nôn của Lạc Phỉ.
"Ai cho ngươi tự tin?" Liễu Khinh Ca nheo lại nửa con mắt, mắt đẹp hàn ý càng sâu, rồi nói tiếp: "Ta chỉ là cảm thấy ngươi ồn ào."
Lạc Phỉ nhún vai, dù sao Liễu Khinh Ca sẽ không thừa nhận cảm xúc chân thật của chính mình, nàng cũng không tính toán dây dưa nhiều, đành phải gọi người phục vụ tới, bản thân đem đồ ăn trầm trồ khen ngợi.
Không khí trong lúc nhất thời... Thanh lãnh xuống...
"Cái kia... Liễu tổng cùng Lạc tổng thường xuyên tới nơi này?"
Hoa Ngữ An cảm thấy không khí có điểm xấu hổ, liền mở miệng muốn hóa giải loại xấu hổ này.
"Không có."
"Không có."
Cơ hồ là trăm miệng một lời, sau khi nói xong, Hoa Ngữ An lại cảm thấy xấu hổ hơn, Lạc Phỉ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Ai, Khinh Ca, ta như thế nào cảm giác gần đây cảm xúc của ngươi không thể nào hảo a?"
Lạc Phỉ hiện tại mới phát hiện Liễu Khinh Ca sắc mặt không tốt, nhưng vào lúc này Liễu Khinh Ca lại thay đổi sắc mặt, trong mắt lạnh lẽo tan đi, khóe miệng gợi lên một mạt cười nhạt nhẽo.
"Ta thật sự hảo."
Lạc Phỉ nháy mắt ngây ra như phỗng... Bỗng nhiên cảm thấy... Liễu Khinh Ca nếu như phát triển ở giới giải trí, sợ là đạt tới cấp bậc ảnh hậu...
"Không cần như vậy a ~ ta ngày mai liền quay về X thị, đừng lãnh đạm với ta như vậy a!"
Lạc Phỉ lôi kéo cánh tay Liễu Khinh Ca, giống như đứa nhỏ lắc qua lắc lại, mà Liễu Khinh Ca cũng không có cự tuyệt, chỉ là trắng mắt liếc Lạc Phỉ một cái.
Cũng còn may Lạc Phỉ da mặt dày, nếu không Liễu Khinh Ca cũng sẽ không cùng nàng làm bằng hữu. Cũng còn may Lạc Phỉ da mặt siêu cấp dày, nếu không Liễu Khinh Ca sợ là ngay cả bằng hữu cũng không có.
Hoa Ngữ An nhìn Lạc Phỉ hướng Liễu Khinh Ca làm nũng,