Hạng mục ba năm trước, cũng là lúc nghiệt duyên của Cố Phiên Vũ cùng Lạc Phỉ bắt đầu, khi đó Cố Phiên Vũ vẫn còn là giám đốc hạng mục, cùng Lạc Phỉ ăn nhịp với nhau, phảng phất giống như duyên phận trời định.
Mà ba năm trước đây, cũng là nhà ăn này, Lạc Phỉ cùng Cố Phiên Vũ xem vừa mắt nhau, mà hiện tại, Lạc Phỉ lại không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Cố Phiên Vũ.
Hoa Ngữ An ở một bên yên lặng uống đồ uống, trong lòng rất thấp thỏm... Có trời biết vì cái gì nàng lại ở chỗ này...
Rõ ràng tính toán tìm Lê Kiều Kiều ăn cơm, chính là Liễu Khinh Ca ra lệnh một tiếng, mình làm sao dám không tuân lời, đành phải đi theo vào cái nhà ăn này, đối mặt với không khí xấu hổ như hiện tại.
"Liễu tổng, không thể tưởng tượng được vòng đi vòng lại, chúng ta lại về tới nhà ăn này, thật là duyên phận."
Cố Phiên Vũ khóe miệng ngậm một nụ cười, Lạc Phỉ lại mắt điếc tai ngơ, uống đồ uống nhìn di động, Liễu Khinh Ca liền ứng một câu: "Đúng vậy, Cố tổng vẫn như vậy xinh đẹp động lòng người."
Liễu Khinh Ca lộ ra tươi cười chức nghiệp, hai người khách sáo tới khách sáo lui, Lạc Phỉ cùng Hoa Ngữ An trở thành người ngoài cuộc, chỉ là Cố Phiên Vũ mỗi lần đều cố ý vô tình kéo Lạc Phỉ vào nói chuyện, mỗi lần như vậy Liễu Khinh Ca đều sẽ đem đề tài dời đi, Lạc Phỉ liền vẫn luôn không quan tâm.
Lúc này di động của Hoa Ngữ An chấn động, nàng nhìn nhìn, là tin nhắn của Lạc Phỉ, nàng giương mắt nhìn nhìn Lạc Phỉ đang ngồi ở trước mặt nàng, chỉ thấy người nọ cúi đầu nhìn di động, tựa hồ không muốn để cho người khác nhìn ra chút gì đó.
"Ngươi như thế nào bị kéo ra tới đây?"
Lạc Phỉ hỏi như vậy, Hoa Ngữ An cũng là bất đắc dĩ, liền trả lời viết: "Hoàng Thượng hạ lệnh, thân là nô tỳ, như thế nào có thể kháng chỉ."
Lạc Phỉ vừa thấy, mím môi, nén cười, sắc mặt nháy mắt liền nghẹn đỏ, Hoa Ngữ An bỗng dưng có chút đổ mồ hôi lạnh, liền sợ người này bỗng nhiên cười to thành tiếng, vậy càng xấu hổ.
"Còn may có Khinh Ca, nếu không ta liền xong rồi."
Lạc Phỉ nhanh chóng phát cho Hoa Ngữ An một tin khác, Hoa Ngữ An nhìn xong, theo bản năng nhìn nhìn Liễu Khinh Ca cùng Cố Phiên Vũ, hai người còn đang nói chuyện, nội dung phần lớn đều là công tác, sau đó lại trả lời Lạc Phỉ : "Trừ bỏ Vân a di, lần đầu tiên ta thấy nàng cùng một người nói chuyện phiếm nhiều như vậy, vì ngươi nàng cũng là liều mạng."
Lạc Phỉ vừa thấy lại mím môi, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, gắt gao túm chặt di động, run rẩy đến chữ đều đánh không được, Hoa Ngữ An nhìn thấy cũng cảm thấy buồn cười, lúc này, một thanh âm đánh vỡ không khí hiện tại.
"Khinh Ca, các ngươi đều ở a!"
Là thanh âm của Minh Dật Nhiên, Lạc Phỉ cùng Hoa Ngữ An đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dật Nhiên, Hoa Ngữ An giống như bị cái gì nặng nề đánh trúng, tâm tình nháy mắt có chút hỗn loạn.
Lạc Phỉ sau khi nhìn Minh Dật Nhiên, lại nhìn qua Liễu Khinh Ca, tròng mắt xoay chuyển, có chút phức tạp.
Minh Dật Nhiên thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Liễu Khinh Ca, sau đó một tay phủ lên mu bàn tay của nàng.
"Là Cố tiểu thư đi! Ngươi hảo, chúng ta lúc trước có gặp qua, ta là bạn trai của Khinh Ca, Dật Nhiên."
Minh Dật Nhiên nhiệt tình cùng Cố Phiên Vũ chào hỏi, Cố Phiên Vũ cũng ưu nhã mà đáp lại, lúc này Minh Dật Nhiên quay đầu hướng Lạc Phỉ cùng Hoa Ngữ An đều chào hỏi, một lượt chào hỏi không thiếu một ai.
Hoa Ngữ An quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca, sườn mặt mỹ lệ kia không lộ ra biểu tình gì cả, bàn tay trắng nõn bị Minh Dật Nhiên nắm ở trong tay, nàng cảm thấy thập phần chói mắt.
"Luc trước có nghe qua tin tức Dật Nhiên cùng Liễu tổng kết giao, hiện giờ xem ra, hai người thật sự là ân ái a!"
Cố Phiên Vũ chỉ nói một câu, lại nhấc lên trong lòng mỗi người ngồi đây ngàn tầng sóng cuộn.
Lạc Phỉ lo lắng nhìn Liễu Khinh Ca, sau đó lại nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An ánh mắt ảm đạm, khóe miệng tuy rằng đang mỉm cười, nhưng cười đến làm người đau lòng. Liễu Khinh Ca cả người chấn động, bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười đáp lại Cố Phiên Vũ, còn Minh Dật Nhiên lại là người vui vẻ nhất, liền nói không ngừng chính mình cùng Liễu Khinh Ca một năm này ngọt ngào như thế nào.
Hoa Ngữ An nghe thấy, trong lòng giống như bị đá đè nặng tích tụ ngày càng nhiều, thẳng đến lúc nàng không chịu được nữa, nàng không biết mình đây là làm sao vậy, nhưng...Chua xót trong lòng không ngừng lan tràn, tràn đến đôi mắt của mình...
Hoa Ngữ An chịu không nổi, đành phải đứng dậy đi toilet, Liễu Khinh Ca không dấu vết nhìn nhìn Lạc Phỉ, ý bảo Lạc Phỉ giúp mình đi xem xem, Lạc Phỉ lập tức cũng đứng dậy đi theo đến toilet.
"Ngữ An thân thể không thoải mái sao?"
Minh Dật Nhiên vừa rồi có chú ý tới Hoa Ngữ An, sắc mặt của nàng hình như có chút không tốt, còn mang theo điểm tái nhợt, trong lòng nghĩ có lẽ là thân thể không thoải mái.
"Ân, có lẽ vậy."
Liễu Khinh Ca lo lắng nhìn về phía toilet, tâm run lên có chút đau, cảm giác bị Minh Dật Nhiên nắm thật không thoải mái, giống như có sâu đang bò vậy, nhưng nàng lại không thể buông tay mình ra.
Hoa Ngữ An từ toilet đi, thấy Lạc Phỉ đang đứng chờ mình.
"Lạc tổng, ngài cũng muốn đi toilet sao?"
Sau khi Hoa Ngữ An cách xa Minh Dật Nhiên cùng Liễu Khinh Ca, hiển nhiên liền tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn là rầu rĩ, nói không nên lời vì sao khó chịu, nhưng Lạc Phỉ cũng theo lại đây, nàng ngay sau đó liền lộ ra tươi cười che dấu khó chịu trong lòng.
"Ân, đi toilet."
Lạc Phỉ thấy Hoa Ngữ An đã khôi phục lại gương mặt tươi cười, cũng không nói gì nữa, rốt cuộc Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An trừ bỏ quan hệ cấp trên cấp dưới cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, mà Liễu Khinh Ca cùng Minh Dật Nhiên quan hệ chính là nam nữ bằng hữu, nàng có thể nói gì, nàng cái gì cũng không thể nói, huống hồ Hoa Ngữ An thoạt nhìn... Thái độ không rõ a...
Lạc Phỉ đi vào, Hoa Ngữ An ở bên ngoài chờ, sau đó hai người mới cùng nhau trở về bàn ăn cơm, chỉ là đi toilet một lát, như thế nào trên bàn ăn của các nàng liền nhiều thêm hai người.
Một nam nhân đã qua năm mươi, ngồi trên xe lăn, bên người