Thời điểm ba người từ nhà ăn đi ra, Lê Kiều Kiều uống đến nghiêng trái ngả phải, vẫn luôn dựa vào Hoa Ngữ An vui vẻ ha hả nói hươu nói vượn, Hoa Hãn Phi bởi vì là nam tử nên không thể quá mức tới gần Lê Kiều Kiều, chỉ đỡ lấy cánh tay của Lê Kiều Kiều. Lê Kiều Kiều lại như người không xương, một bước chân cũng không xong, sức nặng trên người toàn bộ đều dựa vào thân thể Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An lại không chống đỡ nổi, dưới chân uốn éo, mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra, nhíu mày...
"Lê Kiều Kiều... Ta thật sự sẽ cầm đao chém chết ngươi..."
Thanh âm của Hoa Ngữ An làm Lê Kiều Kiều nháy mắt thanh tỉnh lại...
--------------------------------------------------------------
Liễu Khinh Ca trở lại tiểu khu, lúc đang muốn lên lầu, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Đại Hoa, ngươi cẩn thận chút!"
Lê Kiều Kiều? Liễu Khinh Ca quay đầu lại nhìn, thì thấy Lê Kiều Kiều thân thể có chút không xong dựa vào một chiếc Land Rover màu bạc, phía trước nàng là một nam nhân cao lớn anh tuấn đang cõng Hoa Ngữ An, khuôn mặt hung tợn quay đầu lại cùng Lê Kiều Kiều nói: "Còn không phải bởi vì ngươi chơi rượu điên!"
Hoa Hãn Phi muốn cõng Hoa Ngữ An lên lầu, Hoa Ngữ An đập đập bả vai Hoa Hãn Phi, Hoa Hãn Phi vẫn kiên trì muốn tự mình đem nàng lên, nàng một nữ nhân yếu đuối, sức lực sao có thể so với Hoa Hãn Phi thân cao 1m9 Hoa này, đành phải nhận mệnh để hắn cõng đi lên.
"Ta bất quá chỉ là không cẩn thận thôi mà!"
Lê Kiều Kiều đô đô miệng, người ta chỉ là muốn chơi một chút rượu điên thôi mà, làm sao biết lại làm Hoa Ngữ An bị trật chân đâu.
"Ngươi còn nói!"
Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi đồng thời đối với Lê Kiều Kiều bất mãn mà rống lên, Lê Kiều Kiều bị rống lại không có bất mãn, ngược lại đôi mắt tỏa sáng nhìn hai người.
"Đã lâu song hoa tề minh a!"
Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi luôn có một loại ăn ý, chính là rất nhiều thời điểm hai người sẽ đồng thời nói ra đồng dạng cùng một lời nói, Lê Kiều Kiều liền gọi cái này là song hoa tề minh, Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi cũng không thèm quản cách gọi này của Lê Kiều Kiều.
Hoa Hãn Phi không muốn cùng Lê Kiều Kiều dây dưa, liền cõng Hoa Ngữ An lên lầu, Liễu Khinh Ca lại đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn, Hoa Ngữ An vừa thấy thân thể liền cứng đờ, không tự giác có chút giãy giụa, nhưng mà Hoa Hãn Phi đem nàng khóa đến chặt chẽ, làm sao dễ dàng tránh thoát như vậy.
Hoa Hãn Phi tự nhiên cũng thấy Liễu Khinh Ca, một nữ nhân cái khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nam nhân nào cũng sẽ chú ý tới.
"Ca... Ta... Ta lão bản."
Hoa Ngữ An ở bên tai Hoa Hãn Phi nhẹ giọng nói một câu, Hoa Hãn Phi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đây là tổng tài tập đoàn Thiên Dực đỉnh đỉnh đại danh, Liễu Khinh Ca.
Hoa Hãn Phi cõng Hoa Ngữ An đi tới đại sảnh, đối với Liễu Khinh Ca lộ ra tươi cười lễ phép, nói: "Ngươi hảo, ngươi là Liễu tiểu thư đúng không, chân muội ta bị trật, chỉ có thể bối nàng lên, thỉnh Liễu tiểu thư giúp một chút, mở cái cửa."
Hoa Hãn Phi cũng không hàm hồ, hắn tính tình trực lai trực vãng, không phải thời gian công tác hắn cũng không so đo nhiều lễ nghi như vậy, Liễu Khinh Ca tự nhiên cũng không so đo, nhìn Hoa Hãn Phi, lại nhìn Hoa Ngữ An, chỉ thấy ánh mắt của Hoa Ngữ An có chút né tránh, giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy, thập phần bất an.
(Trực lai trực vãng : thẳng thắn, không vòng vo)
"Hảo, Hoa tiên sinh."
Liễu Khinh Ca vừa rồi nghe được Lê Kiều Kiều gọi Hoa Hãn Phi là Đại Hoa, mà nàng cũng đã từng nghe Hoa Ngữ An nói qua có một vị đường ca, liền suy đoán ra quan hệ họ hàng của Hoa Hãn Phi.
Liễu Khinh Ca ấn mở cửa thang máy, ba người cùng nhau đi vào, mà Hoa Hãn Phi lại không có ý tứ muốn để Hoa Ngữ An xuống.
"Ca... Ta... Ta không có việc gì, ngươi để ta xuống dưới đi!"
Hoa Ngữ An ở trước mặt Liễu Khinh Ca được Hoa Hãn Phi cõng, có một loại cảm giác thập phần bất an, đặc biệt là thấy được khóe mắt lạnh lẽo của Liễu Khinh Ca, làm nàng có một loại cảm giác mồ hôi lạnh thẳng xuất ra.
"Cái này không được, ngươi hảo hảo đợi là được, ca không mệt."
Hoa Hãn Phi kiên quyết không để Hoa Ngữ An xuống, Hoa Ngữ An một đầu dựa vào bả vai Hoa Hãn Phi, khẽ thở dài, ngươi hàng năm tập thể hình, lưng hùm vai gấu, ta chỗ nào sợ ngươi mệt, chỉ là sắc mặt của Liễu Khinh Ca thực không thích hợp, ta sợ nàng sinh khí a! Ai... Từ từ, Liễu Khinh Ca vì cái gì muốn sinh khí?
Đúng rồi, Liễu Khinh Ca tựa hồ không có lý do gì để sinh khí a!
Nếu là Hoa Hãn Phi biết giờ phút này trong đầu Hoa Ngữ An suy nghĩ gì, sợ là ngày mai tin tức đầu đề sẽ là ' một vị nam tử một mét chín không biết vì sao trốn trong WC khóc lóc '.
Trở lại nhà của Liễu Khinh Ca, Hoa Hãn Phi chờ Liễu Khinh Ca mở cửa, nói câu cảm ơn, liền đem Hoa Ngữ An đi vào, sau đó nhẹ nhàng đem nàng thả xuống sô pha.
Hoa Hãn Phi từ nhỏ liền đem Hoa Ngữ An thành tiểu công chúa mà sủng, cho dù đã cưới vợ, Hoa Hãn Phi vẫn giống như trước, mà Cầm Tố cũng giống như chồng mình chiếu cố Hoa Ngữ An rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần có Hoa Hãn Không ở đây, Hoa Ngữ An tuyệt đối sẽ không chịu nửa điểm bị khi dễ.
"Ngữ An, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a, nhớ rõ thoa thuốc, đừng mang giày cao gót, một lát nữa ca phải trở về rồi, đừng làm cho ca lo lắng, biết không?"
Hoa Hãn Phi ngồi xổm xuống, cùng Hoa Ngữ An đang ngồi ở trên sô pha dặn dò, Hoa Ngữ An ngoan ngoãn gật gật đầu, Hoa Hãn Phi lúc này mới vừa lòng vươn tay, sủng nịch xoa xoa đầu Hoa Ngữ An, sau đó mới quay đầu đối với Liễu Khinh Ca nãy giờ vẫn luôn bị xem nhẹ ở một bên mở miệng.
"Liễu tiểu thư, Ngữ An liền phiền ngươi, đều tại Lê Kiều Kiều làm hại, nếu không Ngữ An sẽ không trật chân."
Hoa Hãn Phi nói đến Lê Kiều Kiều liền hận đến ngứa răng, đợi chút nữa đi xuống khẳng định muốn cùng Lê Kiều Kiều đấu đá một vòng mới có thể tan hết hận trong lòng!
"Ân, hảo, đừng lo lắng."
Liễu Khinh Ca lộ ra tươi cười dịu dàng, Hoa Hãn Phi cũng yên tâm, dặn dò Hoa Ngữ An vài câu xong, nói câu cảm ơn, liền rời khỏi nhà của Liễu Khinh Ca.
Lúc này, Hoa Ngữ An ngồi ở trên sô pha không biết nên làm gì, Liễu Khinh Ca chậm rãi đi đến chỗ Hoa Ngữ An, ngồi xổm xuống, nhìn nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Hoa Ngữ An.
"Rất đau sao?"
Liễu Khinh Ca nâng chân Hoa Ngữ An lên, Hoa Ngữ An lại có chút mất tự nhiên, Liễu Khinh Ca là lão bản của mình, Liễu Khinh Ca ở trong lòng nàng luôn luôn là cao cao tại thượng, hiện tại nàng lại ngồi xổm xuống nâng chân của mình lên, làm nàng không biết làm cái gì mới tốt.
"Cũng... Cũng không phải rất đau!"
Hoa Ngữ An cười khan vài tiếng, muốn đem chân rút lại, lại bị Liễu Khinh Ca nắm chặt cổ chân.
"Đừng nhúc nhích, ta đi lấy thuốc, ngươi hảo hảo ngồi cho ta."
Liễu Khinh Ca nói xong, xoay người liền trở về phòng mình lấy thuốc, Hoa Ngữ An chỉ có thể nhận mệnh ngồi ở trên sô pha, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Rất nhanh, Liễu Khinh Ca liền cầm thuốc ra tới, nàng đem thuốc đổ ra tay mình, xoa một phen, sau đó nâng chân Hoa Ngữ An lên