Hai ngày sau, thời điểm Liễu Khinh Ca ở nhà hầu như đều mang tai nghe Bluetooth cùng notebook trải qua, hơn nữa ngẫu nhiên sẽ tiếp điện thoại, có lúc nói tiếng Anh, có đôi khi nói ngôn ngữ gì đó mà Hoa Ngữ An nghe không hiểu, nghe giống như là tiếng Pháp...
Liễu Khinh Ca mỗi một ngày đều bận rộn đến khuya, Hoa Ngữ An muốn hỗ trợ một chút, nhưng Liễu Khinh Ca luôn nói này không phải công việc của công ty, nên không cần mình hỗ trợ, tự nàng xử lý là được.
Hôm nay thời điểm 3 giờ sáng, Hoa Ngữ An cảm giác phòng bên ngoài còn có ánh sáng, nàng lặng lẽ mở cửa, thấy Liễu Khinh Ca còn đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, nàng nói chính là tiếng Pháp, Hoa Ngữ An nghĩ là vậy, sau đó vẫn luôn ở trên máy tính gõ, đôi mắt hiện mệt mỏi, dưới mắt còn có nhàn nhạt một vòng quầng thâm, Hoa Ngữ An cảm thấy đau lòng, nàng biết việc này có khả năng có quan hệ với ' kế hoạch ' của Liễu Khinh Ca, nàng không thể ngăn cản nàng, chỉ có thể bồi nàng.
Hoa Ngữ An lấy một kiện áo khoác khoác lên người, sau đó đi tới phòng khách, Liễu Khinh Ca giương mắt liếc nhìn Hoa Ngữ An một cái, sau đó vội vàng nói vài câu, liền treo điện thoại.
"Ngươi như thế nào còn chưa ngủ?"
Liễu Khinh Ca tò mò nhìn Hoa Ngữ An, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút áy náy, cho rằng ánh đèn trong phòng khách ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hoa Ngữ An.
"Ta bồi ngươi."
Hoa Ngữ An ngồi ở bên cạnh Liễu Khinh Ca, cũng mặc kệ Liễu Khinh Ca có biểu tình gì, nàng cứ như vậy ngồi, sau đó hai chân bắt chéo, trong tay cầm di động chơi game xếp hình Tetris.
"Ngươi... Ngươi trở về ngủ đi."
Liễu Khinh Ca nhìn sườn mặt quật cường của Hoa Ngữ An, nháy mắt cảm giác mệt mỏi đánh úp tới, giống như Hoa Ngữ An đang nhắc nhở nàng, bản thân nàng tựa hồ đã rất lâu chưa có hảo hảo nghỉ ngơi qua.
"Ta bồi ngươi."
Hoa Ngữ An vẫn nói những lời này, để nàng một người ngủ đến thoải mái dễ chịu, Hoa Ngữ An là làm không được.
"A..."
Liễu Khinh Ca cười khẽ, nàng đánh không lại Hoa Ngữ An, mà nàng quả thực có chút mệt mỏi, cuối cùng nàng cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lạc Phỉ.
"Uy, Lạc Phỉ."
Hoa Ngữ An dựng thẳng lỗ tai lên, lực chú ý cũng từ trên di động dời đi, sau đó nhìn về phía Liễu Khinh Ca, cảm thấy không thể tưởng tượng được... Lạc Phỉ cũng còn chưa ngủ sao?
"Ân... Giá bàn tốt chưa?"
Liễu Khinh Ca nhắm hai mắt lại, mệt mỏi dùng tay chống lên bàn đỡ cái trán, giống như trong nháy mắt, nàng có thể sẽ ngủ mất, đã hai ngày, nàng hai ngày này, sợ là ngủ cũng không đủ bảy tiếng.
"Ân, bán đi đi!"
Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt mỉm cười, tựa hồ thực vừa lòng với cái giá này.
"Ân, tài chính đã không sai biệt lắm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, vất vả."
Liễu Khinh Ca treo điện thoại, sau đó mệt mỏi duỗi cái eo lười.
"Hảo, ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi cũng mau đi ngủ đi."
Liễu Khinh Ca đem văn kiện lưu trữ lại xong, liền khép notebook lại, sau đó ý cười doanh doanh nhìn Hoa Ngữ An, giống như đang dò hỏi ngươi còn sững sờ ở đó làm gì.
"Khinh Ca, ngươi cần tiền?"
Hoa Ngữ An cẩn thận dò hỏi, Liễu Khinh Ca gật gật đầu, nói: "Bất quá đã chuẩn bị tốt cả rồi, ngủ đi, ngày mai còn có một cuộc chiến lớn muốn đánh đây."
Khóe miệng Liễu Khinh Ca lại gợi lên một mạt mỉm cười ý vị sâu xa, Hoa Ngữ An nhìn, lại ẩn ẩn đối với chuyện ngày mai sẽ phát sinh cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa chờ mong...
Tổng cảm thấy... Thời tiết muốn thay đổi...
Hoa Ngữ An về tới phòng, trằn trọc vài cái, vẫn cảm thấy có chút bất an, liền nhắn cho Hoa Hãn Phi một tin nhắn.
"Ca, ngươi giúp ta đem toàn bộ tiền đầu tư lấy ra hết, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Hoa Hãn Phi không chỉ cho Hoa Ngữ An tiền tiêu vặt, hắn còn giúp Hoa Ngữ An đầu tư một ít cổ phiếu, ánh mắt của hắn vẫn luôn rất tốt, mấy năm nay hắn giúp Hoa Ngữ An kiếm không ít tiền lời, chỉ là Hoa Ngữ An không có việc cần dùng gấp, nên vẫn luôn để đó, tùy ý nó lên lên xuống xuống.
Hoa Ngữ An nhắn tin xong mới buông di động, lúc này tâm nàng mới kiên định được chút...
Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An như cũ đúng giờ đến công ty, vừa đến tầng 20, Liễu Khinh Ca gọi Hoa Ngữ An đi vào văn phòng.
"Chuyện công ty trước để qua một bên, hiện tại cùng ta cùng nhau chuẩn bị chiến tranh."
Liễu Khinh Ca nói xong, mở notebook ra, sau đó click mở tin tức sáng sớm hôm nay, vốn dĩ đều là một ít tin tức râu ria, nhưng lúc này biên tập viên được nhân viên công tác đưa qua một tờ giấy, chỉ thấy nàng nhíu chặt mày, thời điểm ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bộ dạng chuyên nghiệp, đem nội dung trên giấy từ từ nói ra.
"Nơi này có một tin tức vừa được đưa tới."
Thanh âm của nữ biên tập viên vô cùng dễ nghe truyền đến.
"Có tin tức chỉ ra ngài Minh Thụ Ngạn người có tầm ảnh hưởng ở X thị, hiện là chủ tịch của tập đoàn Thiên Dực vào mười năm trước hư hư thực thực mua người giết hại đối tác là vợ chồng Liễu thị, giả tạo văn kiện để có được cổ phần Thiên Dực ở trong tay vợ chồng Liễu thị."
Nữ biên tập một bên nói, một bên chiếu hình ảnh kiếm được một ít ảnh chụp, đối thoại ký lục, còn có một ít giao dịch ký lục, toàn bộ chứng cứ đều chỉ về Minh Thụ Ngạn.
"Nơi này còn có một đoạn ghi hình, là phim nhựa quay được chủ tịch Thiên Dực Minh Thụ Ngạn hư hư thực thực mua giết người, làm phiền chiếu lên."
Nữ biên tập nói xong, lại có một đoạn ghi hình được phát ra, bên trong có hai người, một người đầu trọc, một cái khác dáng người cùng bộ dạng tương tự với chiều cao của Minh Thụ Ngạn, nhưng khi đó, hắn còn chưa có ngồi trên xe lăn.
Trong miệng Minh Thụ Ngạn đều là nói giải quyết vợ chồng Liễu