Hoa Ngữ An nháy mắt liền lúng túng, nàng không nên tìm hiểu việc tư của tổng tài a, thời điểm đang muốn đem lời nói thu hồi lại, lại nghe thấy Liễu Khinh Ca mở miệng.
"Ta vội, hắn cũng vội."
Ngụ ý, chính là Liễu Khinh Ca cũng rất ít cùng Minh Dật Nhiên gặp mặt, bất quá là đôi trai tài gái sắc, vì cái gì Liễu Khinh Ca tựa hồ không muốn nhắc tới người này quá nhiều đây?
Hoa Ngữ An không dám hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục nhìn tư liệu, cũng không biết qua bao lâu, Hoa Ngữ An đã nằm bàn ngủ mất.
Chờ đến lúc Hoa Ngữ An tỉnh lại, đã là hai giờ sáng, mà ánh đèn phòng khách đã được điều chỉnh tối sầm đi, trái lại đèn nhà ăn vẫn còn sáng, vốn dĩ một bàn văn kiện hiện giờ hoàn toàn chuyển qua bàn trong nhà ăn. Mà tiểu ngoan ở trên sô pha ngủ đến chổng vó, thoạt nhìn thập phần thoải mái.
Liễu Khinh Ca vẫn còn lên tinh thần nhìn tư liệu trên bàn, làm một ít bút ký, thời điểm Hoa Ngữ An ngồi dậy, phát hiện trên người mình khoác một kiện áo khoác, theo động tác của mình chảy xuống.
Hoa Ngữ An tâm ấm áp, bắt lấy áo khoác, ném trên sô pha, đi đến nhà ăn, Liễu Khinh Ca lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Ngươi về phòng ngủ đi, còn lại một ít sắp xem xong rồi."
Liễu Khinh Ca không có trách cứ mình, ngược lại sợ mình mệt mỏi đến hỏng, Hoa Ngữ An như thể nào có thể mặc kệ để Liễu Khinh Ca một mình, nàng ngồi vào bên cạnh Liễu Khinh Ca, nói: "Ta bồi ngài xem xong đi!"
Hoa Ngữ An lấy một phần văn kiện, không cẩn thận đụng tới tay Liễu Khinh Ca, mới phát hiện tay người này lạnh đến đáng sợ.
"Liễu tổng, ta rót cho ngài chén nước."
Hoa Ngữ An đi đổ một ly nước ấm đặt tới trước người Liễu Khinh Ca.
"Nhiệt, ấm áp tay."
Liễu Khinh Ca ngẩn người, gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Thời điểm ba giờ, hai người rốt cuộc cũng xem xong văn kiện, Liễu Khinh Ca cũng biết nên đưa ra quyết định gì rồi, đem văn kiện thu thập hảo, hai người đang chuẩn bị về phòng ngủ.
"Ngữ An."
Liễu Khinh Ca gọi Hoa Ngữ An một tiếng, Hoa Ngữ An tâm lập tức ấm áp, nàng quả nhiên rất thích cảm giác Liễu Khinh Ca gọi tên mình.
"Cảm ơn ngươi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hoa Ngữ An cũng nói một câu ngủ ngon rồi trở lại phòng, Hoa Ngữ An vẫn luôn nghĩ Liễu Khinh Ca...
Người này thoạt nhìn lạnh như băng, hơn nữa trên phương diện công tác quả thực giống như nữ vương, không chút nào hàm hồ, người phía dưới cũng không dám lỗ mãng...
Nhưng cố tình một người như vậy, sẽ đem tiểu miêu làm lễ vật nhận chức cho chính mình sao, lại còn ở thời điểm mình ngủ quên phủ thêm áo khoác cho mình, điều chỉnh ánh đèn tối sầm, cũng là một người như vậy, trước lúc ngủ sẽ nói với mình ngủ ngon sao...
Hoa Ngữ An thấy không rõ Liễu Khinh Ca, người này có quá nhiều mặt, thậm chí có đôi khi nàng nháy mắt sẽ biến thành ánh mắt lạnh lẽo, sẽ làm cho người khác càng sợ hãi, không biết chính mình rốt cuộc đã nói sai cái gì rồi.
Hoa Ngữ An nghĩ nghĩ, liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca quả nhiên trang điểm đậm, mà Hoa Ngữ An cũng đã quen, hai tuần này, Liễu Khinh Ca trang điểm đậm rất nhiều lần, bởi vì nàng thực sự quá mệt mỏi.
Sau khi Liễu Khinh Ca truyền đạt quyết định của mình, hai tuần kế tiếp các bộ phận bắt tay chuẩn bị bắt đầu công việc của hạng mục, lúc này Liễu Khinh Ca mới có thể có chút rảnh rỗi.
Hôm nay Hoa Ngữ An mới vừa ăn cơm trưa trở về, liền thấy một người nam nhân lên đây, Hoa Ngữ An có gặp qua hắn, là Minh Dật Nhiên, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
"Xin hỏi Liễu tổng có ở đây không?"
Minh Dật Nhiên rất có lễ phép, Hoa Ngữ An cũng biết quan hệ của hai người, tuy rằng biết không có hẹn trước, Hoa Ngữ An vẫn gật gật đầu.
"Ở."
Minh Dật Nhiên chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ chỉ cánh cửa kia, Hoa Ngữ An chỉ là lễ phép gật gật đầu, tỏ vẻ cho đi.
Minh Dật Nhiên cứ như vậy đi vào, đóng cửa lại.
Hoa Ngữ An trong lòng có chút hâm mộ, thoạt nhìn Minh Dật Nhiên thật sự thực để ý Liễu Khinh Ca, cũng thực sủng nịch nàng, chỉ là vì sao trong lòng trừ bỏ hâm mộ, còn có một ít cảm giác vắng vẻ, không quá thoải mái, nàng cũng không rõ lý do là gì.
Minh Dật Nhiên rất nhanh liền đi ra, đại khái cũng mười phút, thời điểm Minh Dật Nhiên đi ra, chỉ đối với Hoa Ngữ An lễ phép cười cười, sau đó lạnh mặt rời đi, thời điểm Hoa Ngữ An còn không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại nội tuyến vang lên, là Liễu Khinh Ca.
"Ngươi tiến vào."
Ngữ khí thực lãnh, tim Hoa Ngữ An lại nhảy lên tới cổ, nàng thấp thỏm bất an mà gõ gõ cửa, nàng ẩn ẩn cảm thấy Liễu Khinh Ca gọi nàng là bởi vì chuyện Minh Dật Nhiên đi vào vừa rồi.
"Tiến."
Hoa Ngữ An đi vào, tay khẩn trương nắm thành một đoàn, nàng chột dạ mà nhìn Liễu Khinh Ca, nàng nhìn văn kiện vài lần mới nâng tầm mắt lên.
"Biết vì cái gì ta kêu ngươi tiến vào không?"
Liễu Khinh Ca lạnh lùng nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, nói không ra lời.
"Bất luận kẻ nào không có hẹn trước muốn gặp ta, đều phải báo trước cho ta một tiếng, biết không?"
Liễu Khinh Ca ngữ khí có chút không tốt, làm như có chút sinh khí, Hoa Ngữ An đảo mắt thấy bó hoa hồng bị ném vào thùng rác, trong lòng đánh giá chẳng lẽ là vợ chồng son cãi nhau?
"Đã biết, thực xin lỗi, lần này là ta tự chủ trương."
Hoa Ngữ An cúi đầu nhận sai, khí tràng lạnh lẽo của Liễu Khinh Ca mới hòa hoãn lại.
"Dù sao cũng là thời gian làm việc, ngươi cũng biết ta một ngày vội rất nhiều sự tình, người không có hẹn trước muốn gặp ta, ngươi vẫn nên hỏi trước ta một tiếng, bằng không có một số việc trì hoãn liền không tốt."
Liễu Khinh Ca ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều, thở dài, mím môi, nói: "Hôm nay buổi tối ăn một bữa cơm đi!"
Hoa Ngữ An ngẩn người, trong lúc nhất thời cũng không tiếp thu kịp chuyển biến cảm