Ngày kế, Liễu Khinh Ca vẫn bồi Hoa Ngữ An đi thăm Liên a di, Liên a di thoạt nhìn rất mệt, nói được mấy câu xong, lại ngủ, so với tình huống ngày hôm qua, tựa hồ càng kém hơn.
Thành Ý Văn nói muốn đi mua cháo cho Liên a di, vì nàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, tỉnh lại liền có thể uống cháo, Hoa Ngữ An cũng đi theo, trong lòng Liễu Khinh Ca tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn để Hoa Ngữ An theo bồi Thành Ý Văn trò chuyện.
"Liên a di tình huống đều là như vậy lặp đi lặp lại sao?"
Một ngày thoạt nhìn tinh thần tương đối hảo, một ngày thoạt nhìn tinh thần tương đối kém, tựa như hai ngày này, tình huống kém rất nhiều.
"Ân... Có đôi khi... Một ngày chỉ tỉnh lại trong chốc lát, thời gian còn lại đều là ngủ."
Thanh âm của Thành Ý Văn trầm thấp mang theo vài phần u buồn, Hoa Ngữ An biết hắn hiện giờ rất thống khổ, nhưng lại không biết an ủi hắn như thế nào.
Bọn họ mua cháo xong, trầm mặc đi trên hành lang, bỗng nhiên Thành Ý Văn hỏi ra miệng.
"Ngươi hiện tại... trải qua tốt không?"
Thành Ý Văn kỳ thật rất muốn biết Hoa Ngữ An trải qua như thế nào, ăn được không, chỉ cần nàng một câu ' hảo ', như vậy là đủ rồi.
"Ân, rất tốt."
Quả thực rất tốt, có Liễu Khinh Ca ở bên người, hết thảy đều tốt.
"Gặp được... Người ngươi thích sao?"
Thành Ý Văn cẩn thận hỏi, Hoa Ngữ An nhìn về phía Thành Ý Văn, chậm rãi nói: "A Văn, giữa chúng ta đã không còn khả năng."
Thành Ý Văn vừa nghe, ha hả cười hai tiếng, nói: "Ta biết, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
Hoa Ngữ An sau khi nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ân, ta rất thích rất thích người kia."
Hoa Ngữ An nói xong, nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, liền không tự giác mà lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Vậy... Người kia đối với ngươi được chứ?"
Thành Ý Văn nhìn đến Hoa Ngữ An lộ ra ngọt ngào như thế, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, ít nhất, trong quá trình bọn họ kết giao, Hoa Ngữ An không có lộ ra tươi cười như vậy, nhưng lại thực hâm mộ người kia có thể được Hoa Ngữ An yêu, mặc dù trong lòng mình, từng trận đau đớn, cũng không thể làm được gì nữa.
"Ân, rất tốt."
Liễu Khinh Ca đối với mình rất tốt, tốt đến mức chính mình cũng không dám tưởng tượng, như trong mộng vậy.
"Như vậy, ta liền yên tâm."
Thành Ý Văn vẫn luôn rất áy náy, rất sợ bởi vì mình, mà Hoa Ngữ An sẽ mất đi khát khao đối với tình yêu, nhưng hiện giờ nghĩ lại, cảm thấy có chút buồn cười, chính mình tựa hồ cũng không có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
"Ngươi thì sao, gặp được người kia sao?"
Đem lời này nói ra, nàng phát hiện rốt cuộc có thể cùng Thành Ý Văn nói chuyện phiếm giống như hai bằng hữu với nhau.
"... A..."
Thành Ý Văn chỉ cười khẽ, không có trả lời câu hỏi của Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An từ nụ cười khổ của Thành Ý Văn tựa hồ thấy được điều gì đó.
Thành Ý Văn tựa hồ đang tự giễu?
"Không nói ta, chỉ cần ngươi hảo hảo là được rồi."
Thành Ý Văn tránh đi vấn đề này, Hoa Ngữ An thức thời cũng không hỏi tiếp nữa, tổng cảm thấy Thành Ý Văn tựa hồ đang lén né tránh gì đó, lhoặc là nói, đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Thành Ý Văn mới mở miệng, nói: "Ngữ An... Có thể ôm ta một cái hay không? Giống như bằng hữu với nhau?"
Hoa Ngữ An biết Thành Ý Văn trong lòng chịu áp lực rất lớn, ở phương diện công tác yêu cầu hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ở phương diện gia đình, hắn chịu đựng sợ hãi tùy thời mất đi chí thân, còn có tiền viện phí.
Một cái ôm, Hoa Ngữ An không keo kiệt, tự nhiên sẽ nguyện ý cho hắn .
Hoa Ngữ An cúi người đem Thành Ý Văn nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Thành Ý Văn, giống như an ủi, cũng giống như cho hắn thêm dũng khí.
"Thành Ý Văn."
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Thành Ý Văn tựa hồ cực kỳ sợ hãi buông Hoa Ngữ An ra, hai người quay về phía thanh âm phát ra, lại thấy một nữ nhân mắc áo blouse trắng của bác sĩ, tóc sơ lên gọn gàng, là một mỹ nữ đang nhìn hai người.
Hoa Ngữ An nhìn qua người này, chính là nữ nhân lần đó ở nhà ăn cùng Thành Ý Văn khanh khanh ta ta, chỉ là khi đó rất ôn nhu, nhưng hiện giờ lại lạnh băng, kém cực xa.
(Khanh khanh ta ta : ôm ấp hôn hít)
"Như Nguyệt..."
Thành Ý Văn thấp giọng gọi gọi tên nàng kia, giống như chuột thấy mèo vậy, không có chút tự tin nào.
Nàng kia từng bước tới gần, khí thế bức nhân, nhưng nàng con mắt không thèm liếc mắt nhìn Hoa Ngữ An một cái, chỉ nhìn Thành Ý Văn, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
"Ngươi vì cái gì cùng nàng ôm nhau?"
Vị bác sĩ gọi là Như Nguyệt kia đôi tay ôm ngực, rất có tư thế hưng sư vấn tội, Hoa Ngữ An ở nơi này nhìn đến, đại khái cũng có thể đoán ra quan hệ của hai người, sau khi chia tay, Thành Ý Văn hẳn là cùng nàng ở bên nhau, nhưng nhìn dáng vẻ, Thành Ý Văn cũng không vui vẻ gì.
"Là bằng hữu, ta chỉ là an ủi hắn."
Hoa Ngữ An mở miệng giải vây, lúc này Như Nguyệt mới quay đầu nhìn Hoa Ngữ An, ánh mắt khinh thường kia làm Hoa Ngữ An thập phần không thích.
"Ta không hỏi ngươi."
Nàng lạnh lùng nói một câu, Hoa Ngữ An nhíu chặt mày, cười lạnh nói: "Bác sĩ bệnh viện nơi này thật là rất lễ phép a."
Hoa Ngữ An châm chọc nói, quả nhiên Như Nguyệt bị đau, nàng cười lạnh nói: "Làm bằng hữu, không biết Hoa tiểu thư có thể hay không an ủi người, an ủi đến trên giường đây?"
Hoa Ngữ An vừa nghe, hỏa khí dâng lên, Như Nguyệt biết Thành Ý Văn là bạn trai cũ của nàng, nên mới có thể khinh thường cùng làm khó dễ như thế, nhưng mà nàng rất tức giận, lại cười ra tiếng.
"Giáo dưỡng là cái thứ tốt, đáng tiếc Như Nguyệt tiểu thư, ngươi không có."
Hoa Ngữ An nói xong, Thành Ý Văn lập tức nói: "Mau đừng nói nữa, chúng ta thật sự không có gì, Như Nguyệt, ngươi tin tưởng ta."
Thành Ý Văn mới vừa nói xong, Như Nguyệt giơ tay liền cho Thành Ý Văn