Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoa Ngữ An rửa mặt chải đầu đi ra, Liễu Khinh Ca đã ở phòng khách, nàng còn chưa trang điểm, cũng chưa thay quần áo, đã ngồi ở phòng khách tiếp điện thoại, đôi mắt lại nhìn tư liệu trên bàn.
Hoa Ngữ An không khỏi cười khẽ, nghĩ thầm Liễu Khinh Ca này thật là cuồng công tác, Liễu Khinh Ca lại đối với người trong điện thoại mở miệng.
"Minh Dật Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ta gần đây rất bận, không rảnh đi theo ngươi tranh chấp này nọ, nếu ngươi cho rằng nhà ta chứa nam nhân, ngươi có thể tùy thời lại đây, nhưng một khi tra ra ngươi hiểu lầm ta, ngươi biết tính cách của ta, cũng biết hậu quả ra sao."
Ý nghĩ của Liễu Khinh Ca rất rõ ràng, thậm chí ngữ khí cũng rất bình tĩnh, nếu không nghe nội dung, thật sự không cảm thấy đây là đang cãi nhau.
Hoa Ngữ An có chút xấu hổ, rón ra rón rén lui về phòng, giả bộ chính mình cái gì cũng đều không nghe thấy.
"Ra đi."
Ngay lúc Hoa Ngữ An đi tới cửa, Liễu Khinh Ca đã cúp điện thoại, gọi Hoa Ngữ An một tiếng.
Hoa Ngữ An nhắm chặt hai mắt, thở dài, chậm rì rì mà đi ra ngoài, nàng mặc một cái áo cỡ siêu lớn, dài thẳng tới đầu gối, cho nên bên trong chỉ mặc quần lót, nhìn lại có một loại gợi cảm.
Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An, khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười.
"Chào buổi sáng, Liễu tổng."
Hoa Ngữ An ngoan ngoãn mà nói một câu, thời điểm đang muốn chuẩn bị đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, bỗng nhiên cảm thấy hành động của mình có phải hay không quá tự nhiên.
"Ngươi sẽ là một hiền thê lương mẫu."
(Hiền thê lương mẫu chỉ người phụ nữ là vợ hiền của chồng, mẹ tốt của các con)
Liễu Khinh Ca cười khẽ, Hoa Ngữ An cũng cảm thấy kỳ quái, Thành Ý Văn đã từng tới ký túc xá của nàng ở một đoạn thời gian, nhưng nàng chưa từng vì hắn mà làm loại chuyện này, ngược lại là Thành Ý Văn dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mình.
"Cảm ơn."
Từ sau khi Hoa Ngữ An ngẫu nhiên sẽ đến nhà Liễu Khinh Ca tăng ca, nàng sẽ luôn mua một ít thức ăn cùng sữa bò trở về, để cả hai không cùng đói chết.
Hoa Ngữ An đơn giản làm chút bánh mì nướng cùng sữa bò, hai người liền ngồi ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.
"Cái kia... Liễu tổng..."
Hoa Ngữ An kêu Liễu Khinh Ca một tiếng, Liễu Khinh Ca nhướng mày, nhìn về phía Hoa Ngữ An, để nàng tiếp tục nói tiếp.
"Nếu ngươi không tự giải thích rõ chính mình, cùng bạn trai ngươi..."
Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn, Hoa Ngữ An cũng không dám nói tiếp, thật là lúng túng a!
"Ta cùng hắn không có gì."
Liễu Khinh Ca tiếp tục động tác ăn bữa sáng, nhất cử nhất động đều là ưu nhã, Hoa Ngữ An không khỏi cảm thán, Minh Dật Nhiên bị đối đãi lãnh đạm như thế, nhưng vẫn yêu thích Liễu Khinh Ca, sợ là do nữ nhân này quá hoàn mỹ.
Hoa Ngữ An nghe vậy, cũng không dám nói gì nữa, an tĩnh mà ăn bữa sáng, vào lúc này, Thành Ý Văn gọi tới.
"Uy, A Văn."
"Ân, chuẩn bị đi làm, ân... Hảo, tạm biệt."
Hoa Ngữ An treo điện thoại, Liễu Khinh Ca không có tỏ vẻ gì, đem sữa bò uống xong, về phòng bắt đầu trang điểm, Hoa Ngữ An cũng bắt đầu thu thập chén dĩa, về phòng trang điểm, sau đó hai người mang theo tiểu ngoan cùng nhau đi làm.
Liên tục tăng ca vài ngày, công tác của Liễu Khinh Ca vẫn luôn bận rộn, nhưng nàng nhìn tinh thần mệt mỏi của Hoa Ngữ An không đành lòng yêu cầu nàng tiếp tục tăng ca.
"Ngữ An."
Hoa Ngữ An vừa nghe, trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ thoải mái, thanh âm của Liễu Khinh Ca thật dễ nghe, thanh lãnh mang theo vài phần triền miên.
"Ta trước đưa ngươi quay về ký túc xá, hôm nay đừng tăng ca."
Công ty cách ký túc xá cho nhân viên không xa, Liễu Khinh Ca cũng thường xuyên đưa Hoa Ngữ An về ký túc xá, bỗng nhiên Hoa Ngữ An nghĩ tới Liễu Khinh Ca chưa ăn cơm chiều, liền mở miệng nói: "Không bằng chúng ta đi ăn cơm chiều trước đi?"
Liễu Khinh Ca nhìn ánh mắt mong đợi của Hoa Ngữ An, liền biết nàng là vì cơm chiều của mình mà lo lắng, nàng cũng không cự tuyệt, đáp ứng.
Hai người đi nhà ăn ở phụ cận ăn cơm, Hoa Ngữ An vừa ngồi xuống không lâu, lại thấy một bóng người quen thuộc.
Nàng trong lòng vui vẻ, đang muốn đi qua, lại thấy bên người hắn có một nữ nhân, một nữ nhân ôn nhu như nước.
Hoa Ngữ An cả người phát lạnh, sắc mặt đột biến, kiềm chế chính mình, không làm bất luận hành động gì.
Liễu Khinh Ca lại mẫn cảm phát hiện Hoa Ngữ An có biến hóa, theo ánh mắt của Hoa Ngữ An nhìn lại, nàng cũng thấy một gương mặt quen thuộc, nàng từng gặp qua nam nhân này, khi đó hắn đang cùng Hoa Ngữ An ăn cơm.
Hiện giờ chỉ thấy Thành Ý Văn nhẹ nhàng ôm eo nữ tử bên cạnh hắn, còn thân thiết mà hôn môi nàng, không chỉ Hoa Ngữ An, ngay cả Liễu Khinh Ca cũng cảm giác một trận lạnh lẽo.
"Ngữ An..."
Liễu Khinh Ca hơi chau mày, nhìn hốc mắt đỏ bừng của Hoa Ngữ An, gọi nàng một tiếng, nàng chỉ cười lạnh.
Nàng cúi đầu quấy cà phê, giương mắt nhìn Liễu Khinh Ca, nói: "Liễu tổng, ta còn tưởng rằng hắn cùng nam nhân khác bất đồng..."
Nói xong, Hoa Ngữ An nhẹ nhấp một ngụm cà phê, sau đó cầm lấy di động gọi vào số của Thành Ý Văn.
"A Văn, ngươi ở đâu?"
Hoa Ngữ An ngữ khí bình thản, Liễu Khinh Ca bỗng nhiên bội phục nữ nhân này giờ phút này thật bình tĩnh.
"Ở ký túc xá sao? Hảo."
Hoa Ngữ An cười cười, giương mắt nhìn nam nhân kia một bên ôm eo nữ nhân, một bên nghe điện thoại của nàng.
Hoa Ngữ An treo điện thoại, khóe miệng cười lạnh càng sâu.
"Ngữ An, chúng ta đi thôi."
Liễu Khinh Ca nhìn biểu tình của Hoa Ngữ An, trong lòng khó chịu, muốn mang Hoa Ngữ An rời đi, Hoa Ngữ An lại lắc lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy nơi này khá tốt."
Liễu Khinh Ca cũng không nói nữa, có đôi khi Hoa Ngữ An nhìn như mềm yếu, thậm chí một ánh mắt của mình, nàng cũng sẽ sợ đến chết, nhưng mà ở thời khắc quan trọng, nàng lại có một loại quật cường cùng kiên cường.
Hoa Ngữ An trong đầu đều là ôn nhu cùng bao dung của Thành Ý Văn rách nát kia, nàng xưa nay luôn là sắc mặt đang cười ôn nhu mà nay lại dữ tợn vô cùng.
Hoa Ngữ An cầm lấy di động, đánh mấy chữ xong, lại buông xuống, Liễu Khinh Ca có chút lo lắng, nhìn bộ dạng tức giận của Hoa Ngữ An, nhưng vẫn bình tĩnh như ở một cảnh giới khác...
Lúc này di động của Hoa Ngữ An bắt đầu chấn động, điện báo biểu hiện là ' A Văn ', Liễu Khinh Ca biết là bạn trai của nàng.
Hoa Ngữ An không tiếp, an tĩnh mà uống cà phê, di động liên tục chấn