Vậy Liễu Khinh Ca... Ngươi cần phải bảo vệ tốt Hoa Ngữ An của ngươi...
Liễu Khinh Ca hiển nhiên đối câu nói vừa rồi của Minh Dật Nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng giương mắt nhìn Hoa Ngữ An, lại thấy trong mắt nàng cũng giống chính mình.
Không thể tưởng tượng được hai nhi tử của Minh gia đều là kẻ điên...
"Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, yên tâm."
Liễu Khinh Ca tuyệt đối sẽ không để Hoa Ngữ An xảy ra chuyện gì, Hoa Ngữ An nghe xong những lời này sau, bỗng nhiên cười cười, trên khuôn mặt thanh thuần trắng nõn hiện lên tầng tầng đỏ ửng.
"Ta lo lắng ngươi."
Hoa Ngữ An đáp lại một câu như vậy, Minh Dật Nhiên đối phó với mình, cũng là vì trả thù Liễu Khinh Ca từ đầu đến cuối lừa hắn, nàng sợ nhất là Minh Dật Nhiên cuối cùng sẽ xuống tay với Liễu Khinh Ca.
Liễu Khinh Ca khẽ cười nói: "Để chúng ta nhìn xem, hắn rốt cuộc sẽ làm cái gì."
Tuy rằng Liễu Khinh Ca vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, nhưng đôi khi có rất nhiều chuyện nàng cũng không thể khống chế được, cho nên nàng nhất định sẽ chuẩn bị tốt rất nhiều thứ để phòng ngừa những phát sinh ngoài ý muốn.
Hai người cơm nước xong, liền trở về chung cư, phóng viên lúc trước vẫn luôn canh giữ ở tiểu khu đều đã tan đi hết, nếu bọn họ đã có được điều họ muốn, cũng không cần phải nằm vùng nữa.
Tin tức hai người thừa nhận sau khi được phát ra, Lão Hoa không có điện thoại tới, nói vậy Hoa Hãn Phi ở nơi đó bị tra tấn không ít, buổi tối Hoa Ngữ An gọi điện thoại cho Hoa Hãn Phi, tiếp điện thoại lại là lão bà của hắn Cầm Tố.
"Uy, Ngữ An?"
Thanh âm của Cầm Tố có chút nhỏ, giống như đang không tiện nói chuyện.
"Chị dâu? Không tiện nói chuyện sao?"
Hoa Ngữ An cũng tự giác giảm nhỏ thanh lượng theo, Cầm Tố lại nói ' đợi chút ', liền nghe thấy được thanh âm đóng cửa.
"Ân, hiện tại có thể, vừa rồi đang ở nhà ăn, ca ngươi đang ở phòng khách bồi hai lão nhân gia đây!"
Thanh âm sang sảng của Cầm Tố truyền đến, Hoa Ngữ An liền cảm thấy an tâm, ngay sau đó hỏi: "Chị dâu... Ba và mẹ ta có khỏe không?"
Lần đầu tiên Hoa Ngữ An cảm thấy mình là đang phản nghịch, nàng thích Liễu Khinh Ca, nếu toàn bộ thế giới đều phản đối, nàng liền sẽ nói cho toàn bộ thế giới biết, nàng sẽ không từ bỏ Liễu Khinh Ca, cũng không biết Hoa ba cùng Hoa mẹ sau khi nhìn thấy tin tức, sẽ tức giận thành cái bộ dạng gì.
"Bình tĩnh hơn nhiều, ca ngươi vẫn luôn nói với bọn hắn về chuyện này, mẹ thì không có gì, nhưng ba thì tương đối kích động, đến bây giờ vẫn còn tức giận chưa có tiêu, nhưng không còn kích động như lúc trước nữa."
Cầm Tố chậm rãi nói, Hoa Ngữ An rũ mắt thở dài, nói: "Cảm ơn chị dâu... Phiền toái các ngươi chiếu cố ba và mẹ... Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ tự mình về nhà một chuyến."
Hoa Ngữ An nói xong, Cầm Tố lập tức nói: "Nói cái gì nha, ba ngươi hắn chính là tương đối phong kiến cố chấp, chỉ nghĩ muốn ôm tôn tử gì đó, ca ngươi cũng nói với hắn hiện tại loại chuyện này rất bình thường, Đài Loan lúc ấy không phải cũng đã thông qua luật hôn nhân đồng tính rồi sao, chờ mấy ngày nữa, ba ngươi có thể lý giải được."
Cầm Tố an ủi Hoa Ngữ An, nghe trong giọng nói của Hoa Ngữ An có áp suất thấp, liền cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này khi nào thì trở nên ưu thương như vậy.
"Ân... Cảm ơn chị dâu, ba mẹ bọn họ đã biết đi... tin tức vừa mới phát ra."
Hoa Ngữ An thật cẩn thận mà hỏi, muốn biết phản ứng của Hoa ba cùng Hoa mẹ, rồi lại sợ hãi khi biết phản ứng của bọn họ.
"Biết rồi, ngay từ đầu Lão Hoa thiếu chút nữa đem điện thoại ném vỡ, bỗng nhiên nhớ tới di động là ngươi mua cho hắn, lại mạnh mẽ mà nhịn xuống, kỳ thật a, ba ngươi chính là cần chút thời gian, hơn nữa ngươi cũng biết, lão nhân gia sĩ diện, qua đoạn thời gian này liền không có việc gì, ca ngươi cũng nói qua về Liễu Khinh Ca cho ta biết, nghe được là một người không tồi, ta cũng yên tâm đem ngươi giao cho nàng."
Cầm Tố nói thao thao bất tuyệt, Hoa Ngữ An nhẹ nhàng cười cười, mang theo điểm mệt mỏi, nói: "Ân... Nàng rất tốt, chị dâu, ba cùng mẹ liền nhờ ngài cùng ca... Hảo hảo nhìn xem ba, hắn bị cao huyết áp..."
Nói xong Hoa Ngữ An bỗng nhiên liền muốn khóc... Một loại suy nghĩ phức tạp ở trong đầu nàng lặp đi lặp lại tra tấn nàng, nàng muốn cùng Lão Hoa kháng chiến đến cùng, nhưng một bên lại lo lắng Lão Hoa...
"Hảo, Ngữ An, đừng lo lắng, hảo hảo chiếu cố chính mình..."
Cầm Tố biết đứa nhỏ này trong lòng khổ, dù sao nàng chỉ mới 25, liền phải trải qua sóng to gió lớn, một bên lo lắng người yêu, một bên lo lắng người nhà, một bên còn phải đối mặt với áp lực dư luận, rốt cuộc vẫn là có chút trầm trọng.
Hai người nói thêm vài câu, liền treo điện thoại, Hoa Ngữ An hít sâu một hơi đem nước mắt bức trở về, sau đó thở ra một hơi, cười khổ, đây là biểu tình mà mấy ngày nay nàng buộc chính mình luyện tập lặp đi lặp lại, phải cười, cho dù khó khăn, cũng phải cười đi đối mặt.
Lúc này, Liễu Khinh Ca từ trong phòng tắm đi ra, nhìn ánh mắt của Hoa Ngữ An có chút trống rỗng, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì a! Ta trước đi tắm rửa."
Hoa Ngữ An nói xong, liền cầm quần áo đi tắm rửa, Liễu Khinh Ca lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, Hoa Ngữ An không dấu được tâm sự, nàng biết Hoa Ngữ An vừa rồi nhất định là gọi về nhà.
Nàng lau khô tóc, sau đó thuận tay gọi một cuộc điện thoại.
"Uy, tỷ?"
"Tiêu Nguyệt, tiến độ công việc như thế nào rồi?"
Liễu Khinh Ca mở loa ngoài, Hoa Ngữ An ở phòng tắm cũng nghe thấy.
"Lý quản gia còn đang tra, rốt cuộc đây là chuyện ở Columbia, cần chút thời gian."
Liễu Tiêu Nguyệt chậm rãi nói, nàng cũng thực hy vọng có thể nhanh một chút, nàng hy vọng nhanh chụp chết Minh Kỳ Nhiên này kẻ điên.
"Đúng rồi, hôm nay Minh Dật Nhiên gọi điện thoại cho ta."
Liễu Khinh Ca xoa tóc, không chút nào để ý nói một câu, nàng có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm