Lúc này, Hoa mẹ từ trong phòng bếp đi ra, dáng người nàng không cao, hơi béo, bộ mặt hiền lành, sau khi nhìn thấy Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca, lộ ra tươi cười, hướng Hoa Ngữ An đi qua ôm lấy nàng.
"Trở về là tốt rồi."
"Mẹ..."
Hai người ngắn ngủi ôm ôm, Hoa mẹ nhìn về phía Liễu Khinh Ca, cười nói: "Liễu tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp."
Hoa mẹ cười nói, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh, hành động mất tự nhiên này bị Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An xem ở trong mắt, liền biết tuy rằng Hoa mẹ thừa nhận mối quan hệ của các nàng, nhưng đại khái là vẫn chưa quen.
"A di cũng rất có tinh thần."
Liễu Khinh Ca cười khẽ, nói thật, hiện tại nàng có chút khẩn trương, muốn nàng lộ ra tươi cười thực hoàn mỹ tự tin, nàng làm không được.
"Nếu tới liền ở chơi mấy ngày đi, xem như nhà của mình là được."
Hoa mẹ nắm lấy tay Liễu Khinh Ca, tay hai người đều hơi lạnh, động tác có vẻ không quá tự nhiên.
"Mẹ... Khinh Ca nàng ngày mai có vài cái hội nghị..."
Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca liền đánh gãy Hoa Ngữ An, nói: "Không sao, hội nghị để mấy ngày nữa cũng được."
Liễu Khinh Ca cười cười, Hoa Ngữ An đình trệ tại chỗ, gật gật đầu, trong lòng lại chửi thầm nói: "Hội nghị chậm lại mấy ngày còn không phải công việc của ta sao, Khinh Ca chết băm."
"Như vậy tốt rồi, đồ ăn rất nhanh liền nấu xong, các ngươi chờ một chút a."
Nói xong, Hoa mẹ còn muốn nói gì đó, trong phòng bếp lại truyền đến thanh âm của Hoa Hãn Phi: "Hoa mẹ! Mau tới a! Thịt đều mua cháy a!"
Hoa mẫu vừa nghe, lập tức chạy vào.
"Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này không biết giúp ta nhìn xem sao?"
Trong phòng bếp là thanh âm của Hoa mẹ cùng Hoa Hãn Phi đấu võ mồm, Liễu Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn Hoa Ngữ An nói: "Người nhà ngươi thật sự rất có tinh thần."
"Ân."
Về sau cũng sẽ là người nhà của ngươi.
Hoa Ngữ An không nói ra được lời buồn nôn như vậy, hơn nữa Cầm Tố còn đang ở đây.
"Các ngươi trước ngồi a, ta đi hỗ trợ Hãn Phi."
Cầm Tố nói xong liền đi vào phòng bếp, phòng bếp nho nhỏ càng thêm chen chúc mà náo nhiệt lên.
Sau khi, đồ ăn chuẩn bị tốt, thời điểm đã bưng lên nhà ăn xong hết rồi, Hoa mẹ vốn định tự mình đi gọi Lão Hoa, nhưng Lão Hoa lại không chịu ra, sau đó vẫn là Hoa Ngữ An tự mình đi gọi, Lão Hoa mới chịu đi ra.
Trên bàn cơm, Hoa mẹ vẫn luôn cùng Liễu Khinh Ca nói chuyện phiếm, Liễu Khinh Ca cũng nhất nhất trả lời, lễ phép hào phóng, cơ hồ không tìm được một tia tì vết.
"Tuổi còn trẻ đã làm chủ tịch cùng tổng tài của Thiên Dực, thật là một đứa nhỏ lợi hại a, bất quá nhớ rõ phải hảo hảo chiếu cố thân mình."
Lực ảnh hưởng của Thiên Dực không chỉ có ở X thị, ngay cả quốc nội, cũng rất có lực ảnh hưởng, người có thể ở địa vị cao như thế, khẳng định là có chỗ hơn người.
"Hoa mẹ, ta đã thấy qua một ít thủ đoạn trên phương diện công việc của Liễu tiểu thư, chính là rất lợi hại, ta đều phải bội phục."
Hoa Hãn Phi không có nói rõ là chuyện gì, dù sao chuyện lúc trước đó quá nguy hiểm, nói ra chỉ sợ hai lão nhân gia sẽ lo lắng.
"Lớn lên xinh đẹp như vậy, sự nghiệp thành công, Liễu tiểu thư, ngươi rốt cuộc là vì cái gì coi trọng Ngữ An?"
Cầm Tố trêu đùa Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Chị dâu..."
Liễu Khinh Ca cười mà không nói, chuyện yêu đương này, không thích hợp nói ở tình huống hiện tại.
"Ăn không nói, ngủ không nói."
Lúc này Lão Hoa mới lên tiếng, mọi người đúng lúc ngậm miệng lại, tuy rằng mặt Lão Hoa vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lại cam chịu mối quan hệ của Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An, nếu không hắn sớm đã lật bàn rồi.
Ăn cơm chiều xong, Lão Hoa theo thường lệ xuống lầu tản bộ, Hoa Ngữ An vốn định bồi Lão Hoa đi, Lão Hoa lại mở miệng đối với Liễu Khinh Ca nói.
"Ngươi bồi ta đi tản bộ."
Là câu mệnh lệnh, Liễu Khinh Ca đã thật lâu không có bị loại câu mệnh lệnh như vậy đối đãi qua, tức khắc có chút ngốc, nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục lại, cười ứng hạ.
"Khinh Ca..."
Hoa Ngữ An vẫn là lo lắng, không biết Lão Hoa sẽ nói cái gì với Liễu Khinh Ca.
"Ta đi một chút sẽ về."
Liễu Khinh Ca tuy rằng rất khẩn trương, nhưng nàng là người hàng năm phải chu toàn nhiều việc cùng nhiều người, đã sớm biết nên ứng phó với người khác như thế nào rồi, nhưng điều làm nàng khẩn trương chính là, đây là nhạc phụ tương lai của mình a.
Cứ như vậy Liễu Khinh Ca cùng Lão Hoa đi xuống lầu, ở trong tiểu khu tản bộ, bằng hữu ở chung quanh của Lão Hoa cũng xuống dưới lầu tản bộ, thấy bên người Lão Hoa có một vị đại mỹ nữ cũng không dám tiến lên chào hỏi.
Bởi vì bọn họ biết, đây là chủ tịch kiêm tổng tài của Thiên Dực, cũng là tình nhân của con gái Lão Hoa, lúc trước bọn họ châm chọc mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy Liễu Khinh Ca, cho dù lớn mật cũng không dám đi ra, khí tràng quá mạnh.
"Biết mấy ngày này ta rất không dễ chịu không?"
Lão Hoa mở miệng, mu bàn tay đặt ở sau lưng, chậm rãi đi tới, Liễu Khinh Ca cũng đi theo tiết tấu của hắn, đèn đường mờ nhạt chiếu rọi xuống, chiếu ra một đôi thân ảnh thú vị.
"Người chung quanh đều xem ta giống như xem quái vật, vừa rồi ngươi nhìn đến những người đó..."
Lão Hoa dừng lại, Liễu Khinh Ca theo bản năng quay đầu lại nhìn, nàng nhớ rõ mấy nam nhân này, trải qua ánh mắt kinh ngạc, sau đó bọn họ ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
"Hỏi ta Ngữ An có phải sinh bệnh hay không, như thế nào sẽ làm ra chuyện biến thái như vậy."
Lão Hoa cười lạnh, Liễu Khinh Ca nghe được, tuy rằng thanh âm của lão hoa không lớn, nhưng nàng lại cảm thấy những lời này quá chói tai.
"Ngươi nói ta không cần đi quản người khác đồn đãi vớ vẩn, đó là bởi vì ngươi không để bụng ta thống khổ."
Lão Hoa dừng bước, sau đó ngồi xuống một ghế dài bên cạnh lối đi, sau đó bảo Liễu Khinh Ca cùng ngồi xuống.
"Thực xin lỗi, là ta thiếu suy tính."
Liễu Khinh Ca chân thành xin lỗi, khi đó nàng cũng là vì bảo hộ Hoa Ngữ An, trong lòng cảm thấy sinh khí, mới có thể nói ra như vậy, nàng cũng đối mặt với một ít đồn đãi vớ vẩn, nếu muốn chân chính làm lơ, vẫn là rất khó.
"Nhưng ta quả thực có hảo hảo ngẫm nghĩ lời nói của ngươi."
Lão Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Dùng thật nhiều ngày mất ngủ