Tuần trăng mật qua đi, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An trở về X thị, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, Tiêu Vân vẫn tiếp tục chu du khắp thế giới.
Liễu Khinh Ca khó có được thời gian ở nhà, cũng không mở notebook ra đi đối diện với đống số liệu khó hiểu, chỉ nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Hoa Ngữ An ôm tiểu ngoan chậm rãi đến gần, sau đó ngồi xổm xuống, một người một mèo cứ như vậy an tĩnh nhìn Liễu Khinh Ca, sau đó, tiểu ngoan đại khái là cảm thấy không thú vị, liền dựa vào lòng ngực của Hoa Ngữ An ngủ mất...
Liễu Khinh Ca ngủ rất cạn, rất nhanh liền mở bừng mắt, dung nhan của Hoa Ngữ An nháy mắt đi vào cặp mắt đẹp mang theo mông lung cùng lười biếng kia.
Khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt tươi cười sung sướng, nhưng một khắc sau lại thấy được tiểu ngoan đang dựa vào lòng ngực của Hoa Ngữ An ngủ ngon lành, tươi cười cứng lại ở bên khóe miệng.
"Liễu tiểu ngoan, nếu còn ngủ tiếp, đêm nay liền không cho ăn cơm."
Liễu Khinh Ca chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo uy hiếp còn có vài phần tính tình trẻ con, làm Hoa Ngữ An không nhịn được cười ra tiếng.
Giống như bởi vì tiếng động, tiểu ngoan từ trong lòng ngực của Hoa Ngữ An tỉnh lại, quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh băng của Liễu Khinh Ca, lập tức từ trong lòng ngực của Hoa Ngữ An nhảy xuống.
"Ngươi a... Ngay cả dấm của một con mèo cũng muốn ăn."
Hoa Ngữ An không khỏi lắc đầu cười khổ, Liễu Khinh Ca một khi nổi tính tình trẻ con lên, thật sự sẽ mê hoặc chết người.
"Bất quá vì cái gì lại là Liễu tiểu ngoan, mà không phải Hoa tiểu ngoan?"
Hoa Ngữ An bắt đầu rối rắm chỉ vì không biết tại sao tiểu ngoan lại mang họ Liễu mà không phải họ Hoa.
"Bởi vì ta là người thu dưỡng."
Liễu Khinh Ca thong thả ung dung mà nói, khóe môi treo lên một mạt cười xấu xa, được rồi, Hoa Ngữ An không phản bác, đúng là Liễu Khinh Ca thu dưỡng, chính mình chiếu cố nó nhiều một là được.
"Thời tiết có vẻ không tồi... Không bằng chúng ta đi phòng tập thể thao đi?"
Liễu Khinh Ca nghĩ, hình như đã thật lâu không có đi phòng tập thể thao, bất quá nghe được ba chữ ' phòng tập thể thao ' này, Hoa Ngữ An lại không vui, nàng không thích vận động, hơn nữa... Cũng không thích Liễu Khinh Ca ăn mặc đồ vận động hở ngực ở trước mặt người khác.
"Đổi đề nghị khác."
Khó có được lúc Hoa Ngữ An bác bỏ đề nghị của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cũng không tiếp tục kiên trì, dù sao nàng cũng thấy được lão bà nhà mình sắc mặt không tốt.
"Không bằng..."
Đi dạo siêu thị? Đề nghị này khẳng định Hoa Ngữ An sẽ thích, nhưng lời nói của nàng còn chưa kịp nói xong, chuông cửa đã vang lên...
Liễu Khinh Ca có dự cảm bất an... Bởi vì lần trước chuông cửa vang lên cũng là vì...
Hoa Ngữ An đi mở cửa...
"Khinh Ca, Tiểu Hoa Tử, chúng ta lại tới chơi mạt chược đây!"
Lại nói, từ sau khi mình từ chức, Lạc Phỉ cũng từ chức theo, mà người nhận vị trí của nàng cự nhiên là người bị mình sung quân đi biên cương Trương Hiểu Quang... Nói thật, Trương Hiểu Quang kia thật là có chút thực lực, có thể tiếp nhận xử lý được công việc trên tay Lạc Phỉ.
Cũng bởi vì việc từ chức này... Cho nên lâu lâu liền tìm tới Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An để chơi mạt chược!
Hơn nữa Cố Phiên Vũ người này cũng sẽ đi theo tới, nghe nói nàng cũng từ chức Phó giám đốc rồi, đem công ty giao cho ca ca Cố Phong Dạ của nàng, nhưng nàng cũng giống như Liễu Khinh Ca, đều là chủ tịch công ty là được rồi.
"...Ta phải nói hoan nghênh sao?"
Liễu Khinh Ca lắc đầu cười khổ, tuy rằng Lạc Phỉ có chút ồn ào, nhưng cũng vì vậy mà căn phòng có thêm chút hơi thở sung sướng.
"Đương nhiên! Tiểu ngoan, Phỉ Phỉ tỷ tỷ lại tới rồi!"
Từ lần nàng cùng Hoa Ngữ An đi V thị, tiểu ngoan lại lần nữa nhờ Lạc Phỉ chiếu cố, đi du lịch tuần trăng mật lúc ấy cũng là Lạc Phỉ chiếu cố, cho nên Lạc Phỉ hiện tại rất đau tiểu ngoan.
Nhưng bệnh dị ứng lông chó mèo của nàng vẫn không chút nào được cải thiện, mỗi lần chiếu cố tiểu ngoan xong, trên người đều sẽ nổi rất nhiều điểm đỏ, nhưng nàng rất vui vẻ chịu đựng, Cố Phiên Vũ cũng khuyên không được, cũng may tình huống này không phải thường xuyên xảy ra.
"Kiều Kiều cùng Tiêu Nguyệt vẫn chưa đem sự tình giải quyết sao?"
Lúc này Cố Phiên Vũ đã cùng những người khác quen thuộc, đặc biệt là người ở trên bàn mạt chược, cho nên nàng vẫn rất quan tâm hỏi han một chút tình huống, dù sao nàng mới từ Hongkong bay qua, rất nhiều tin tức cần được bổ sung một chút.
"Vẫn chưa, Kiều Kiều vẫn bị nhốt ở nhà, Tiêu Nguyệt mỗi ngày đều đi tìm nàng, đều bị người nhà Kiều Kiều cự tuyệt ngoài cửa."
Hoa Ngữ An nhún vai, chính mình cũng từng thử qua muốn đi tìm Lê Kiều Kiều, nhưng từ khi Lê ba biết quan hệ của mình cùng Liễu Khinh Ca, liền không cho mình bước vào cửa Lê gia, nhưng Lê Kiều Kiều mỗi ngày vẫn gọi điện thoại cho mình, tinh thần còn tốt đây, cho nên Hoa Ngữ An cũng yên tâm.
"Khi nào mới được, ngày hôm qua ta thấy Tiêu Nguyệt cả người đều tiều tụy không ít."
Liễu Khinh Ca, Lạc Phỉ cùng Liễu Tiêu Nguyệt ba người là một đội, cũng chỉ có Liễu Tiêu Nguyệt là chưa từ chức, bởi vì nàng còn cần một phần sự nghiệp để đi đầu tranh vì tình yêu của nàng.
"Hẳn là nhanh đi! Ta nghe nói ngày hôm qua Tiêu Nguyệt đã vào được nhà của Lê gia."
Liễu Khinh Ca mỗi ngày cũng gọi điện thoại cho Liễu Tiêu Nguyệt, muốn hẹn nàng ra gặp mặt, nhưng nàng nói muốn đi Lê Kiều Kiều nơi đó, vài lần đều vậy, nên Liễu Khinh Ca từ bỏ.
"Rốt cuộc đánh vỡ vòng thứ nhất của tuyến phòng ngự rồi sao?"
Lạc Phỉ cũng là người từng trải, tự nhiên biết mùi vị này không dễ chịu, nhưng một khi vòng thứ nhất của tuyến phòng ngự bị phá hư, như vậy kế tiếp tuyến phòng ngự rất nhanh sẽ bị đánh vỡ, dù sao lấy thụ đoạn cùng kiên trì của Liễu Tiêu Nguyệt, người nhà Lê gia cũng kiên trì không được bao lâu.
"Ân."
Thời điểm Liễu Khinh Ca nói đã đem bàn mạt chược dọn ra, chuẩn bị bắt đầu.
"Lại nói tiếp cũng thật là châm chọc, một phần cảm tình quán không nhà trên thù quốc hận, lại phải cùng người nhà đấu tranh, làm thế giới đang xem chê cười, thật là... Buồn cười