Từ ngày quyết định bước chân vào cuộc đời La Mẫn Tuyên, Tô Hữu Duy dường như không quen việc cô rời khỏi mình quá lâu.
Chần chờ một chút anh quyết định đi ra ngoài.
Thời điểm anh vừa xoay người, Lâm Phi Linh chậm rãi mở mắt.
***
“La Mẫn Tuyên, mày đúng là không biết tốt xấu.” Phùng Thanh Tâm hai mắt bốc hỏa, cô ta nào có bị người khác mắng chửi thậm tệ thế này.
Lời vừa dứt, La Mẫn Tuyên thấy Phùng Thanh Tâm vung tay lên, dự kiến trong vòng một giây nữa sẽ hạ cánh xuống mặt cô.
Nhưng ngoài dự đoán không có cơn đau rát nào xuất hiện.
Tô Hữu Duy toàn thân lạnh lẽo đứng chắn trước mặt La Mẫn Tuyên, cản lại cú tát như trời giáng của Phùng Thanh Tâm.
Phùng Thanh Tâm bị Tô Hữu Duy mạnh bạo đẩy ngã xuống đất, cánh tay vốn chật khớp bị va chạm mạnh hại cô ta đau đến chết đi sống lại.
“Anh làm cái gì vậy hả?” Cô ta ngước mắt nhìn anh, nhận rõ thân phận đối phương đột nhiên có chút hoảng hốt cùng rụt rè: “Chủ tịch Tô...!sao anh lại ở đây?”
Tô Hữu Duy chỉ lo nhìn La Mẫn Tuyên từ đầu tới chân, xem xem cô có bị thương ở đâu không.
Cô gái này, miễn cứ cách xa anh một chút là liền gặp chuyện.
La Mẫn Tuyên thương hại nhìn Phùng Thanh Tâm đang chật vật ngồi dưới sàn sau đó quay sang Tô Hữu Duy, ấm ức nói: “Em không sao.
Cũng may là có anh đến kịp lúc.”
Anh thấy thái độ cô như vậy lại càng cho rằng Phùng Thanh Tâm tổn hại đến cô, lúc này mới để ý đến cô ta ánh mắt lộ rõ nguy hiểm.
Phùng Thanh Tâm âm thầm lôi 18 đời tổ tông của La Mẫn Tuyên ra giày xéo một lần.
Cô ta khập khiễng đứng dậy, yếu ớt ôm lấy cánh tay, mím môi nói:
“Chủ tịch Tô, chuyện không như anh nghĩ đâu.
Em và Mẫn Tuyên là bạn cùng trường, hôm nay vô tình gặp cậu ấy nên hỏi thăm đôi câu.” Cô ta dừng lại một chút, buồn bã nhìn qua La Mẫn Tuyên rồi cụp mi mắt: “Chỉ là hình như cô ấy không hoan nghênh em thì phải?”
Trên đời này luôn có những người thấy sang là bắt quàng làm họ, thấy chồng người ta đẹp trai, giàu có, yêu thương vợ con là hay ra vẻ trà xanh chính thống.
Tô Hữu Duy nhìn cô ta như nhìn một thằng đần: “Cô ấy không hoan nghênh cô thì cô nói chuyện với cô ấy làm gì?”
Này thì liễu yếu đào tơ quân tử hảo cầu, bẽ mặt chưa em gái? La Mẫn Tuyên giơ ngón tay cái về phía Tô Hữu Duy.
Chồng à, sao anh lại đẹp trai như thế?
Phùng Thanh Tâm liên tục bị hai vợ chồng nhà này KO, sức chiến đấu đã tuột dốc không phanh.
Cô ta thở dài: “Xin lỗi, là em nhiều lời rồi.”
“Cô biết vậy là tốt.”
Phùng Thanh Tâm: “...”
La Mẫn Tuyên: “...” Haha
Tô Hữu Duy lười tiếp xúc với loại người này, anh dắt tay La Mẫn Tuyên rời đi bỏ mặt Phùng Thanh Tâm đang câm tức dậm chân ở phía sau.
Trợ lý cô ta vừa thanh toán tiền thuốc men vội vã chạy tới đã thấy mặt Phùng Thanh Tâm đen như đít nồi.
Chả hiểu mô tê chuyện gì liền bị cô ta lôi ra trút giận chửi như té nước.
La Mẫn Tuyên cùng Tô Hữu Duy trở lại phòng bệnh, cô mở cửa thì đột nhiên sững người lại.
Trên giường bệnh, Lâm Phi Linh chớp mắt dịu dàng nở nụ cười yếu ớt.
Ánh sáng phủ lên người bà sáng rực lạ thường.
La Mẫn Tuyên nghĩ cô hình như biết được thiên đường trông như thế nào rồi.
“Mẹ...” Cô mấp máy môi, nước mắt chảy xuống.
Tô Hữu Duy cũng nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Sau khi hoàn tất kiểm tra bác sĩ vui mừng báo với cô bệnh nhân đang hồi phục rất tốt.
Nằm viện thêm một tháng để theo dõi thêm là có thể xuất viện.
“Mẹ, mẹ làm con gái lo muốn chết.” La Mẫn Tuyên không để ý mặt mũi đưa tay quệt nước mắt như đứa trẻ.
Lâm Phi Linh cười, cất giọng hơi khàn khàn: “Con bé ngốc.” Bà ngước mắt nhìn người đàn ông sau lưng con gái mình.
Trong lòng âm thầm hài lòng.
Lúc đang hôn mê những lời mà chàng trai này nói với bà, bà đều nghe thấy được.
“Chào mẹ, con là Tô Hữu Duy...”
“Chồng con đấy mẹ.” La Mẫn Tuyên vội ngắt lời Tô Hữu Duy, cô sợ anh lại lôi cái bài diễn văn ra nói lần nữa.
Mẹ cô vừa mới tỉnh lại chưa tiếp nhận được lượng thông tin lớn ấy đâu.
Lâm Phi Linh khẽ gật đầu, bà cũng không biết tại