La Mẫn Tuyên cau mày, hoang mang nhìn anh: “Anh nói gì vậy?”
Tại sao chỉ nhìn thấy cô xem tin tức của Tiêu Thái Liêm, Tô Hữu Duy có thể khẳng định cô yêu cậu ấy chứ? Trừ phi ngay từ đầu anh đã điều tra cô.
Cô đối với Tô Hữu Duy có gì quan trọng để anh phải làm nhiều thứ như vậy? La Mẫn Tuyên nghĩ mãi cũng không hiểu.
“Trả lời tôi, em yêu Tiêu Thái Liêm phải không?” Tô Hữu Duy vẫn chấp nhất với vấn đề này dường như chỉ khi cô chịu nói ra đáp án mà anh muốn mới có thể toàn mạng ra khỏi đây.
Tô Hữu Duy nắm lấy vai cô kéo sát vào người mình, anh gằn từng chữ: “La Mẫn Tuyên, nên nhớ em là người phụ nữ của tôi, là vợ của Tô Hữu Duy này.”
La Mẫn Tuyên giật tay mình ra khỏi anh, bật cười: “Tôi yêu ai là chuyện của tôi, anh làm sao lại quan tâm như thế?”
Khoảnh khắc anh kéo cô lại gần, La Mẫn Tuyên ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người anh.
Mùi hương này rất đặc biệt chỉ cần ngửi qua một lần sẽ nhớ mãi không quên.
Cô chắc chắn người phụ nữ này rất có dụng tâm khi chọn nước hoa.
Tô Hữu Duy tìm phụ nữ sao? Trên người anh lúc nào cũng có mùi thanh mát của nước xả vải, mùi hương xa lạ này vẫn là lần đầu tiên cô ngửi thấy.
La Mẫn Tuyên không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Cô thậm chí còn muốn bịt mũi mình lại không muốn ngửi thấy mùi hương này nữa.
“Tôi là vợ anh? Vậy anh được tính là chồng tôi sao? Có người chồng nào giam cầm vợ mình trong chính căn nhà của mình không?”
Lồ[\]g n9ực vừa khó thở vừa đau nhói.
Tô Hữu Duy hoảng hốt không dám nhìn vào mắt cô, anh biết anh điên rồ, anh ích kỷ.
Nhưng anh chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình.
“Mẫn Tuyên, dù em yêu ai cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi.” Giọng anh khàn đi, nặng nề vô cùng.
La Mẫn Tuyên nở nụ cười khổ sở, cô khịt mũi: “Tô Hữu Duy, người anh yêu không phải tôi mà tôi cũng không yêu anh tội gì phải làm khó lẫn nhau như thế?” Cô gỡ bàn tay anh khỏi vai mình bình thản lùi về sau.
Giữa hai người họ luôn luôn có một khoảng cách vô hình, Tô Hữu Duy dù chạy thế nào vẫn không rút ngắn lại được khoảng cách đó.
Tô Hữu Duy bần thần, hai tay buông thõng.
Quả nhiên, cô chưa từng yêu anh, một chút cũng chưa từng.
Anh đưa tay vuốt lấy mặt mình cố giữ cho bản thân tỉnh táo: “Thì sao? Tôi chính là muốn giam cầm em cả đời này.
Tôi chính là kẻ điên như vậy đấy.” Anh cười lớn: “La Mẫn Tuyên cô trông chờ gì việc một thằng điên có thể chung sống bình thường với cô?”
“Anh đúng là hết thuốc chữa.
Anh yêu người khác lại bắt ép tôi chỉ có mình anh.
Tô Hữu Duy anh ngửi lại bản thân mình xem, mùi nước hoa kia là của ai? Tự hỏi lại bản thân xem có ngủ với người phụ nữ khác ngoài tôi chưa?” La Mẫn Tuyên bị thái độ anh làm cho tức giận.
Cũng không muốn tiếp tục nhường nhịn chiều theo ý anh nữa.
Tô Hữu Duy hơi kinh ngạc, anh nghi ngờ ngửi cánh tay áo.
Xác thực có mùi nước hoa xa lạ.
Có thể vô tình vươn phải nước hoa của mấy nữ diễn viên trong công ty.
Anh cũng không buồn giải thích, chỉ đơn giản nói một câu: “Ngoài em ra, tôi chưa từng có ai khác.”
La Mẫn Tuyên khinh thường nhìn anh từ đầu tới cuối.
Cảm thấy Tô Hữu Duy đúng là biết đóng kịch.
Cô thực sự không tin có người đàn ông nào gần 30 tuổi mà còn chưa chạm qua phụ nữ, nhất là người đàn ông thành đạt như Tô Hữu Duy.
“Tô Hữu Duy, dù lời anh nói là thật hay giả tôi cũng không quan tâm.
Chỉ xin anh có thể trả cho tôi cuộc sống bình thường được không? Cuộc hôn nhân này ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm rồi.
Giữa chúng ta làm gì có tình chứ? Tôi lợi dụng anh mà anh thì chỉ đơn giản cần một món đồ chơi mà thôi.
Anh nói đúng tôi quả thật yêu Tiêu Thái Liêm, như vậy đã đúng ý anh chưa?”
La Mẫn Tuyên ngồi xuống giường, giương mắt lạnh tanh mà nhìn anh.
Đôi mắt xinh đẹp như thế lại không tồn tại chút cảm xúc nào, giống như chỉ xem anh là một cái xác chết.
La Mẫn Tuyên thật sự mệt mỏi, đối với tâm lý bất ổn của Tô Hữu Duy cô lúc nào cũng dè chừng nhìn trước ngó sau, sợ lại chọc anh không vui.
Đến bây giờ Tô Hữu Duy vẫn luôn kiểm soát mọi hành động của cô, dù anh tốt với cô bao nhiêu lần thì cái cảm giác tù túng, áp bách này vẫn không thể mất đi.
Tô Hữu Duy siết chặt nắm tay, hơi thở bất đầu dồn dập.
Anh bắt đầu vơ lấy mọi vật nằm trong tầm mắt mình ném mạnh