Tối đến, Tô Hữu Duy nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách nhưng tâm thần không yên.
Gần đây thái độ của La Mẫn Tuyên thật sự không bình thường, nó làm anh bức bách khó chịu.
Tô Hữu Duy đau đầu đóng sách lại, anh ngẩng đầu lên lại phát hiện La Mẫn Tuyên tắm xong từ bao giờ.
Cô đứng trước mặt anh, trên người là chiếc váy ngủ mỏng tang như giấy xuyên thấu cả nội y bên trong.
Đồng tử anh co rút lại, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Anh chưa kịp định thần La Mẫn Tuyên đã nắm lấy quai dây lỏng lẻo thả váy xuống, chiếc váy treo tuột dưới chân cô.
Nội y cũng bị cô tháo nốt.
Tô Hữu Duy nhìn từng động tác trôi chảy của cô mà giật giật mi mắt, nơi nào đó phía dưới ***** **** đến phát đau.
Anh đứng dậy đi tới trước mặt La Mẫn Tuyên, nắm lấy cằm cô, hơi thở đầy dục vọng: “Làm gì vậy?”
La Mẫn Tuyên cụp mắt: “Làm tròn bổn phận của một người vợ.”
Cô nghe tiếng anh bật cười trầm thấp, tiếng cười chẳng có chút tư vị vui vẻ.
“Được thôi.”
Tô Hữu Duy kéo cô vào lòng, hai tay đặt lên bờ mông tròn trịa xoa nắn không ngừng.
Anh ghé sát vành tay cô nói: “Như em mong muốn.” rồi ngậm lấy nó.
La Mẫn Tuyên nhắm mắt cố không để cơ thể mình run rẩy cùng cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng.
Tựa như một con búp bê vô tri mặc Tô Hữu Duy làm gì cô cũng yên tĩnh như chết.
Cho đến khi cả hai thân thể chồng lên nhau ngã xuống giường, anh chuẩn bị tiến vào thì cô lên tiếng:
“Tô Hữu Duy, tôi sẽ tập yêu anh cầu xin anh nhẹ nhàng với tôi một chút.”
Giọng cô bình thản như những cơn gió đầu mùa, nhẹ nhàng du dương nhưng lọt vào tai anh lại chẳng khác nào tảng đá nặng ngàn cân.
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô mà cô cũng không né tránh, ánh mắt anh hiện lên vẻ phức tạp cùng bất lực.
Cuối cùng Tô Hữu Duy đứng dậy, lấy chăn che đi thân thể trần truồng mê hoặc của cô, lững thững đi vào phòng tắm.
Rất lâu sau, anh mới bước ra ngoài, tắt đèn phòng.
Nói với cô một câu “ngủ ngon” rồi trở về thư phòng.
Cả quá trình Tô Hữu Duy đều không nhìn cô lấy một lần.
La Mẫn Tuyên siết chặt chăn, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Cô lần đầu tiên cảm thấy mình đã hoàn toàn mất phương hướng, cô lạc phải một cái mê cung quỷ dị đi mãi đi mãi cũng không tìm thấy lối ra.
Giữa anh và cô rốt cuộc vì lí do gì mà thành ra thế này? Là tại anh hay là tại cô? Cô cũng không biết.
Tô Hữu Duy một mình ngồi trong căn phòng tối, trước mặt anh đều là những lọ thuốc quen thuộc.
Anh đã uống rất nhiều năm.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên đánh tan suy nghĩ mù mờ của anh.
Tô Hữu Duy chậm chạp bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Phí Dương bên này đang là buổi sáng, anh ta còn ngậm miếng sandwich trong miệng:
“Này, nói chuyện với bác sĩ tâm lý của mình mà thái độ lạnh lùng vậy à? Dạo này đời sống hôn nhân thế nào rồi có xảy ra chuyện gì không?”
Tô Hữu Duy mờ mịt: “Không biết.”
“Cái gì mà không biết? Cậu đó có chuyện gì cứ nói ra với tôi cùng Lương Bằng chúng ta cùng tìm cách giải quyết.
Đừng giữ trong lòng sẽ không tốt với tâm trạng của cậu.”
Phí Dương kiên nhẫn nói.
“Cô ấy nói cô ấy sẽ tập yêu tôi.” Tô Hữu Duy bật cười.
Phí Dương không vì thế mà hớn hở.
Câu nói này nghe qua thì bình thường nhưng lại không bình thường chút nào.
Anh ta gấp gáp: “Hữu Duy, là La Mẫn Tuyên muốn hai người có cuộc sống hôn nhân vui vẻ nên mới làm vậy hay là cô ấy bị rơi vào tình thế bắt buộc phải làm vậy?”
Tô Hữu Duy trầm mặc không đáp.
Phí Dương không hổ là bác sĩ tâm lý tài giỏi, vỏn vẹn một câu nói của anh là có thể nhìn thấu toàn bộ vấn đề.
“Phí Dương, tôi sai rồi.”
“Hữu Duy...”
“Có lẽ ngay từ đầu tôi nên nghe lời cậu uống thuốc đều đặn thì bệnh của tôi có thể đã sắp khỏi rồi.” Tô Hữu Duy cầm lọ thuốc trong tay mỉm cười thê lương.
Nhiều năm qua anh nỗ lực không ngừng muốn trở thành một người công thành danh toại đứng cùng cô.
Đến một ngày anh có tất cả lại đánh mất chính bản thân mình.
Phí Dương cảm thấy khó thở.
Anh ta là người rõ ràng nhất việc Tô Hữu Duy đau khổ thế nào, hành hạ bản thân mình ra sao.
Cả đời này Tô Hữu Duy chỉ có một chấp niệm duy nhất mang tên La Mẫn Tuyên, mãi mãi cũng không buông bỏ được.
“Hữu Duy cậu cứ bình tĩnh...”
Tô Hữu Duy ngắt lời anh ta: “Phí Dương, tôi sẽ nghe lời cậu uống