“Đàm Hạo?”
La Mẫn Tuyên nghe La Bình gọi một cái tên đột nhiên cô có cảm giác đã nghe qua ở đâu rồi.
Đàm Hạo? Hình như thời điểm cô bị La Bình đuổi ra khỏi nhà nghe được cuộc trò chuyện giữa La Bình và Châu Ngọc Mai chẳng phải bà ta nói mẹ cô gian díu với một người đàn ông tên là Đàm Hạo sao?
La Mẫn Tuyên yên lặng đứng một bên đánh giá ông.
Đàm Hạo cũng có chú ý tới ánh mắt cô nhưng không hề tỏ ra khác thường chỉ chậm rãi thả tay La Bình ra, hướng ông ta cười nhẹ:
“Không ngờ nhiều năm vậy rồi ông vẫn còn nhận ra tôi.”
La Bình nhếch mép: “Ông cũng vậy thôi.”
Làm sao ông ta có thể quên cái tên Đàm Hạo này.
Năm xưa La Bình cùng Đàm Hạo học chung một trường cấp 3, lại trùng hợp đỗ vào trường đại học top đầu.
Cả hai đều có danh tiếng trong trường.
Thế nhưng La Bình lúc nào cũng xếp sau Đàm Hạo.
Không những về thành tích lẫn gia thế.
Đàm Hạo là con trai duy nhất của Đàm lão gia, sinh ra đã định sẵn kế thừa Đàm thị còn ông ta chỉ là một sinh viên con nhà viên chức bình thường.
Ông ta cố gắng cả đời mới được ngày hôm nay còn Đàm Hạo dường như chẳng cần làm gì cả.
Suốt khoảng thời gian đi học không lúc nào ông ta không bị đem ra so sánh với Đàm Hạo.
La Bình có thể không hận sao?
Đàm Hạo chỉnh lại ống tay áo mình, có chút tiếc nuối: “La Bình, năm xưa ông vẫn là người đáng được tôi tôn trọng nhưng không ngờ lại trở thành loại người phải trái cũng không phân rõ.”
“Ha, tôi trở thành loại người gì cũng không cần Đàm tổng lên tiếng đánh giá.
Chuyện của tôi thì có liên quan gì đến ông?” La Bình khịt mũi, ngồi xuống ghế.
Sao lại không liên quan chứ? Năm xưa Đàm Hạo yêu thầm Lâm Phi Linh thế nhưng bà lại một lòng với La Bình.
Nếu không phải ông thấy La Bình có chí tiến thủ, lại tốt với Lâm Phi Linh, Đàm Hạo sao có thể buông tay mà ra nước ngoài.
Lúc ông quay về, hai người cũng đã kết hôn Đàm Hạo lại càng không có cách chen vào nhưng cũng không thể mở lòng yêu thêm ai.
Cho đến hiện tại biết được rằng La Bình ngoại tình lại ly hôn với Lâm Phi Linh ông ta không biết chính mình có cảm giác gì?
Là chút vui mừng vì chờ đợi hai mươi năm cuối cùng vẫn có cơ hội gặp bà ấy hay thương tiếc cho người con gái mình yêu phải trải qua cuộc hôn nhân bất hạnh?
Có thể là cả hai.
Đàm Hạo không đáp lời La Bình, quay sang nhìn La Mẫn Tuyên.
Mặc dù ông đã thấy qua cô trên ảnh nhưng gặp ở ngoài vẫn không nén nổi xúc động.
Con bé thật sự giống bà ấy lúc trẻ như đúc.
Đàm Hạo có chút không nói nên lời: “Con...!con không sao chứ?”
La Mẫn Tuyên nãy giờ vẫn giữ im lặng đứng một bên đột nhiên được Đàm Hạo nhắc đến, cô khẽ lắc đầu: “Cám ơn bác, con không sao.” Cô cảm thấy người đàn ông này còn giống ba của cô hơn.
Bất quá cô biết mình với Đàm Hạo chắc chắn không có chút liên quan nào.
Nhìn tình yêu mẹ dành cho La Bình là rõ ràng.
La Bình nhìn thấy cảnh này, liền cho rằng suy nghĩ trong đầu mình là đúng.
Lâm Phi Linh và Đàm Hạo có mối quan hệ không rõ ràng, La Mẫn Tuyên chưa chắc là con ruột của ông ta.
Ông ta cười khẩy: “Đàm tổng hẳn là nên cảm thấy vui vẻ lắm.
Dù sao tôi và Lâm Phi Linh cũng đã ly hôn, tiện cho hai người đến với nhau danh chính ngôn thuận.”
Đàm Hạo và La Mẫn Tuyên đồng thời nhíu mày.
Chẳng đợi cô lên tiếng, Đàm Hạo đã bất bình thay cho mẹ cô:
“Tôi thừa nhận bản thân mình từng thích bà ấy.
Nhưng giữa chúng tôi chưa hề có gì với nhau.
Bà ấy đối với ông một lòng một dạ ông nghĩ năm xưa tôi chưa từng theo đuổi Lâm Phi Linh sao? Nếu Lâm Phi Linh yêu tôi ông làm sao có thể cưới bà ấy?”
Đàm Hạo ngăn không cho giọng nói mình run rẩy: “Lâm Phi Linh là tiểu thư danh môn vọng tộc, vì ông mà trái lời gia đình, từ bỏ vinh hoa phú quý cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ bình thường.
Vì ông làm hậu phương vững chắc thế mà bây giờ ông lại nghi ngờ tình cảm của bà ấy? La Bình ông là kẻ phản bội nhưng cũng đừng suy bụng ta ra bụng người.”
La Bình bị Đàm Hạo nói đến á khẩu, mặt hết trắng rồi lại xanh.
Cũng may có người gọi đến bảo ông ta về công ty họp gấp mới phá hủy cục diện ngượng ngùng này.
Trước khi đi La Bình còn liếc nhìn La Mẫn Tuyên bằng ánh mắt không tốt nhưng đã bị Đàm Hạo tinh tế chắn trước mặt