“La Mẫn Tuyên, Tô Hữu Duy năm đó là của tôi thì bây giờ cũng vậy.
Cô cứ chờ đi!”
La Mẫn Tuyến cau mày, lùi về sau mấy bước.
Tự cô cảm nhận được bàn tay mình có chút run rẩy.
Cô từng cầu mong thoát khỏi Tô Hữu Duy, thoát khỏi người đàn ông có bản tính chiếm hữu kia.
Khi ấy cô nghĩ rằng nếu thật sự có ngày đó cô nhất định sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm.
Nhưng khoảnh khắc này, nghe những lời ngông cuồng của Hứa Diệu Hàm cô biết mình có chút sợ hãi với việc Tô Hữu Duy rời bỏ mình.
Trong tình yêu vốn dĩ đừng vì người kia quá tốt với mình mà trở nên lệ thuộc.
Bởi vì trên đời này chẳng có gì là mãi mãi.
Bất quá cô sẽ không bao giờ để lộ điểm yếu trước mặt người khác: “Chị thích chồng tôi như thế thì cứ đến mà cướp.
Nếu anh ấy đồng ý thì hai người cứ cao chạy xa bay.
Tôi ngại đụng tay vào tiểu tam lắm.” La Mẫn Tuyên cười hiền hòa, trong mắt Hứa Diệu Hàm lại chẳng khác nào mưa tên biển đạn.
Hứa Diệu Hàm còn muốn bật lại vài câu thì nhân viên phục vụ vội vã chạy tới, nói với La Mẫn Tuyên:
“Phu nhân, ngài Tô nhờ tôi gọi cô qua.” Anh ta cúi đầu, bộ dáng khúm núm.
La Mẫn Tuyên nhận ra người này, đây chẳng phải nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên người Tô Hữu Duy sao? Nếu không phải Tô Hữu Duy phản xạ nhanh thì bây giờ cô đã ướt như chuột lột rồi.
Cô chậm rãi liếc mắt về phía Hứa Diệu Hàm thấy cô ta ung dung đứng đó không hề có chút phản ứng gì khác thường.
La Mẫn Tuyên cụp mi mắt bảo anh ta dẫn đường sau đó nhấc váy đi theo phía sau.
Hứa Diệu Hàm để gió thổi tung mái tóc mình, tầm mắt lướt qua túi xách trên tay La Mẫn Tuyên nhàn nhã nhấp môi.
Vị rượu tràn trong khoan miệng, nồng đậm, khiến cô ta hài lòng.
Lúc này di động cô ta ting một tiếng.
Màn hình hiện lên tin nhắn: hoàn tất.
Hứa Diệu Hàm nở nụ cười xinh đẹp, lấy hộp phấn trong túi xách ra ngắm nghía mình qua lớp gương nhỏ lại tô thêm một lớp son bóng óng ánh, cuối cùng là chỉnh lại tóc cùng váy sau đó quay người đi về phía ngược lại La Mẫn Tuyên.
Bên này, La Mẫn Tuyên đang theo sau nhân viên phục vụ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bước chân của anh ta có phần gấp gáp hơn bình thường, đầu thì thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn xung quanh giống như muốn chạy trốn.
La Mẫn Tuyên nheo mắt, đứng lại.
Nhân viên phục vụ đang đi không nghe được tiếng bước chân liền khó khăn xoay người lại nhìn cô.
“Phu, phu nhân, sao cô không đi tiếp vậy? Phòng ngài Tô ở ngay phía trước thôi.”
La Mẫn Tuyên không vội đáp, cứ yên lặng nhìn vào mắt anh ta.
Nhân viên phục vụ liên tục dời ánh mắt, hai tay nắm chặt, cười méo hỏi: “Phu nhân, cô thấy không khỏe sao?”
Môi cô cong nhẹ: “Không sao, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
“Phu nhân cứ vào phòng ngài Tô luôn ạ!” Anh ta đáp ngay.
La Mẫn Tuyên nhướng mày: “Thế nào? Tôi không được đánh lại lớp makeup để gặp chồng tôi sao?”
Nhân viên phục vụ cười xòa: “Phu nhân đã đẹp rồi ạ!”
“Tôi nghĩ một nhân viên phục vụ thì không nên xen vào việc của khách đúng không?” La Mẫn Tuyên cười như không cười.
Anh ta cúi đầu: “Vâng!”
“Được rồi, anh ở ngoài chờ tôi.
Tôi vẫn cần người dẫn đường mà.”
Dứt lời, La Mẫn Tuyên xoay người bước đi, nhân viên phục vụ chỉ đành cắn răng theo sau.
Dọc đường, Khương Du xoắn suýt cầm chiếc khăn mùi xoa trong tay mình, phân vân giữa bứt dây động rừng và đánh nhanh thắng nhanh.
Anh ta chưa bao giờ làm những chuyện hại người này nhưng anh ta không còn cách nào khác.
Giây phút nhân viên phục vụ đưa ra quyết định thì La Mẫn Tuyên đã vào nhà vệ sinh rồi.
Chết tiệt! Cơ hội tốt như vậy!
La Mẫn Tuyên khóa trái cửa, tim đập không ngừng.
Cô từ từ đi tới lavabo, vốc nước vào mặt mình.
La Mẫn Tuyên vốn dĩ không trang điểm, bởi vì cô đang mang thai.
Chỉ chuốt mi cùng đánh son nhẹ dành cho sản phụ mà thôi.
Tên phục vụ đó rõ ràng có hành vi mờ ám, Tô Hữu Duy nếu như muốn gặp cô tại sao không gọi điện hay nhắn tin mà phải nhờ anh ta đến chuyển lời.
Lại nói phản ứng của Hứa Diệu Hàm, nếu như nghe Tô Hữu Duy muốn gọi cô vào phòng chắc chắn sẽ lộ ra chút cảm xúc gì đó không tốt nhưng ngược lại cô ta quá mức bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này khiến La Mẫn Tuyên phải nghi ngờ.
Vụ đổ rượu ban nãy hẳn là một âm mưu sắp xếp từ trước, làm gì có chuyện một nhân viên nhà hàng năm