Gió thu hiu quạnh thổi qua làm cánh cửa sổ lắc lư kẽo kẹt.
Ngôi nhà trong sân được bao phủ bởi khói sương, yên bình và tĩnh lặng.
Trong căn phòng ấm áp thoải mái như vậy, Tả Tấn Nguyên lại ngủ không được, trằn trọc mãi, cuối cùng quay đầu lại, tầm mắt rơi vào người bên cạnh.
Người nam nhân này, thành thật mà nói, tuy rằng đã da thịt chi thân, nàng cũng không cho là hắn ôn nhu vô hại, ngược lại còn thấy hắn cực kỳ đáng sợ, nhìn khắp thiên hạ, sợ rằng không có nam tử nào có tâm tư âm trầm như Hạ Vân Hoàn.
Rõ ràng tính tình hoàn toàn không giống với Hứa Hàn Ngọc, nhưng nàng lại cảm thấy Hạ Vân Hoàn như thế lại rất giống với Hứa Hàn Ngọc, hỏi nàng tại sao, nàng cũng không biết nguyên nhân.
Kể từ đêm này, quan hệ giữa nàng và Hạ Vân Hoàn đã bắt đầu có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là thay đổi địa vị của nàng trong phủ.
Không biết Hạ Vân Hoàn đã nói gì với Hạ Tể tướng, nàng bị Hạ Tể tướng gọi vào phòng nói chuyện hồi lâu, sau khi nàng trở về liền bị cưỡng chế đóng cửa đọc sách để tham gia khoa cử.
Tả Tấn Nguyên không cần đoán cũng biết, họ muốn nàng thông qua kỳ thi này mà tiến vào triều đình.
Nhưng tiền đề là nàng phải vượt qua khoa cử này đã.
Hạ Vân Hoàn đã nói rõ với nàng.
"Với tự tôn của ngươi, chắc không cần ta phải giúp ngươi đi.
Ta biết ngươi đã từng đọc sách, ta còn nhớ rõ lúc trước chính ngươi đã viết một bài thơ rung động lòng người cỡ nào cho tiện nhân Hạ Vân Tự kia nữa mà."
Những câu tương tự như vậy, mấy ngày nay Hạ Vân Hoàn đã lải nhải không biết bao nhiêu lần, nàng nghe đến lỗ tai đều mọc kén.
Từ khi Hạ Vân Hoàn và nàng chọc thủng mặt giấy, hắn hoàn toàn không che giấu sự ghen ghét và oán hận sâu sắc của mình đối với Hạ Vân Tự, thậm chí còn liên lụy đến nàng, luôn nhắc lại năm đó nàng đã điên cuồng theo đuổi Hạ Vân Tự như thế nào, bức cho Hạ Vân Tự phải vội vàng xuất giá ra sao.
Nếu nàng không biết Hạ Vân Hoàn trong lòng thực sự thích ai, thì đã lầm tưởng rằng hắn đang ghen.
Nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, mấy ngày này chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, Hạ Vân Hoàn cũng không nhàn rỗi.
Ban ngày hắn ở bên Tam hoàng nữ đảm nhận vai trò quân sư cùng hảo tri kỷ che mắt người đời, một bên lại âm thầm ngáng chân Tam hoàng nữ, lặng lẽ cùng thuyền với Thái Nữ đương triều thịnh sủng không suy, vì chuẩn bị tốt con đường làm quan cho Tả Tấn Nguyên.
Buổi tối trở lại trong phủ, Hạ Vân Hoàn sẽ nỗ lực làm một phu lang tốt trong mắt thiên hạ, đem nước đường và thuốc bổ đến cho nàng, giống như hồng nhan tri kỷ, khiến cho mọi người đối với Tả Tấn Nguyên vô cùng hâm hộ, ngay cả Tam hoàng nữ cũng đối với nàng oán hận không thôi.
Chỉ có người trong cuộc như Tả Tấn Nguyên mới có thể hiểu sâu sắc nỗi dày vò trong đó.
Khi còn là Hàn Ngọc Sanh, nàng không thích đọc sách, cho dù bị Hứa Hàn Ngọc dùng ánh mắt ai oán ép buộc, nàng cũng không dấn thân vào con đường trở thành quan chức.
Kết quả khi bám vào người Tấn Nguyên, nàng lại ăn đủ thống khổ bị người bắt buộc đọc sách.
Hơn nữa nàng còn không thể thoát khỏi, buộc phải chấp nhận.
Mà thủ đoạn của Hạ Vân Hoàn so với Hứa Hàn Ngọc có thể nói là ma cao một thước đạo cao một trượng, hắn không dùng ánh mắt ai oán mà nàng sợ nhất để nhìn nàng, cũng không dùng bất cứ lời đe dọa nào, mà chỉ bình thản ngồi trước mặt nàng, vui vẻ thoải mái đọc sách, hoặc là đánh đàn vẽ tranh, nhưng nàng lại không thể khống chế mà bị uy hiếp, tự động khuất phục.
Nàng bị buộc học theo cách của người xưa treo cổ lên trần nhà, bởi vì mỗi lần đọc sách nàng liền cảm thấy buồn ngủ.
Chính vì vậy mà tóc của nàng đã ít đi nhiều so với trước đây, khiến nàng đau lòng không thôi.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, mùa đông cũng đã đến.
Thời tiết ngày càng trở nên lạnh giá, nàng đọc sách cũng thấy khó khăn, hai ngón tay cứng đờ giống như băng, mặc dù lò thiêu trong phòng vẫn đang cháy, nhưng nàng ngồi bên cửa sổ vẫn run chân lên vì lạnh.
Nàng lặng lẽ dời mắt về phía sau.
Kể từ khi bắt đầu vào đông, Hạ Vân Hoàn trở nên lười biếng rất nhiều, cũng không thích ra ngoài, càng không đi làm bạn với Tam hoàng nữ, chỉ đứng ở giữa thu xếp cho Tam hoàng nữ và Thái nữ, ngược lại càng thêm dồn sức vào việc quan sát nàng đọc sách.
Khi nàng nhìn sang, người lúc đầu còn đang đọc sách đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi trên giường.
Tả Tấn Nguyên lén lúc đứng dậy, đóng cửa sổ mà Hạ Vân Hoàn thường mở ra để khiến nàng tỉnh táo, sau đó cẩn thận nhấc bước chân, đi đến bên giường.
Tả Tấn Nguyên đứng ở mép giường, vươn hai ngón tay, xoa xoa giữa hai mắt Hạ Vân Hoàn, người luôn ngủ không sâu kia cũng không phát giác động tác nhỏ này của nàng.
Tả Tấn Nguyên vốn dĩ muốn nhân lúc Hạ Vân Hoàn ngủ ra ngoài đi bộ một chút, sau đó đi dạo một vòng, cả ngày trong phòng khiến nàng ngột ngạt muốn bệnh, nhưng không biết tại sao, đôi chân giống như không nghe theo nàng di chuyển như thế nào cũng không động đậy.
Đôi mắt của nàng yên lặng dừng trên khuôn mặt đang nhắm nghiền kia.
Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy Hạ Vân Hoàn ngày càng giống Hứa Hàn Ngọc, lúc nửa đêm tỉnh dậy, nàng vô tình liếc nhìn người bên cạnh liền sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nàng tưởng rằng Hứa Hàn Ngọc đã chết nằm bên cạnh mình, vẻ mặt nàng tái nhợt giống như nhìn thấy quỷ sống, đến khi phản ứng của nàng nhiều lần đánh thức Hạ Vân Hoàn, nàng mới đưa ra mong muốn đến ngủ trên giường cũ lúc trước.
Điều này khiến Hạ Vân Hoàn sinh ra nghi ngờ, khoảng cách với nàng ngày càng nhiều.
Cho đến gần đây, Hạ Vân Hoàn đột nhiên nói nếu nàng có người mình thích, có thể nạp thiếp vào Hạ phủ.
Lúc đầu Tả Tấn Nguyên không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra, có lẽ Hạ Vân Hoàn nghĩ rằng nàng không muốn ngủ chung với hắn là vì nàng đã thích người khác, hơn nữa người đó còn rất giống hắn.
Đối với những suy đoán của hắn, nàng không muốn