Lúc vừa bước vào Thượng thư phủ Hàn Ngọc Sanh đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Tất cả mọi người ở Thượng thư phủ, bao gồm cả hạ nhân của nàng, dường như đều nghĩ nàng là một tên ngốc, ngay cả khi có Ngọc Thanh đứng ở bên cạnh, hạ nhân trong phủ cũng không e ngại, lặng lẽ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm to nhỏ với nhau, còn làm mặt quỷ trước mặt nàng, Hàn Ngọc Sanh thấy như vậy liền chau mày.
"Không thoải mái phải không? Sao lại nhăn mày?"
Sau khi hạ nhân dẫn bọn họ vào phòng của Ngọc Thanh đã ở trước khi thành thân, Ngọc Thanh rót cho Hàn Ngọc Sanh chén nước, giúp nàng nới lỏng cổ áo để nàng cảm thấy dễ chịu hơn, liền phát hiện biểu tình của Hàn Ngọc Sanh không thích hợp.
Mặc dù Ngọc Thanh hỏi, nhưng Hàn Ngọc Sanh vẫn không có ý định trả lời hắn.
Nàng nghĩ nam nhân này cũng không thực sự muốn biết câu trả lời.
Một lúc sau, Thượng Thư đại nhân gọi người tới kêu họ đi qua.
Hàn Ngọc Sanh đến đại sảnh nhưng không muốn đi vào.
Nhìn trận hình trong đại sảnh giống như muốn diễn toàn vai võ phụ, nàng cảm thấy mũi mình lại đau nhói.
Nàng hận không thể đem Tống Thư Hoa thực sự tới đánh cho một trận, gây ra cục diện rối rắm như vậy rồi ném cho nàng, khiến nàng hiện giờ ở trong tình cảnh xấu hổ như thế.
Còn chưa thích ứng tốt với nơi này, liền liên tục bị người khác dùng chén trà nện ở trên mặt hai lần, cho dù ở kiếp trước hay lúc làm Tả Tấn Nguyên, nàng cũng chưa bao giờ phải chịu như vậy.
"Còn không đi vào?"
Không khí trong đại sảnh cũng giống với Tống phủ, khác biệt là đại sảnh ở đây hoành tráng hơn Tống phủ rất nhiều, trong sảnh cũng có nhiều người hơn, mỗi người đều mặc y phục đẹp đẽ quý giá, hành vi cử chỉ hoàn toàn vượt xa Tống phủ.
Lúc làm Tả Tấn Nguyên không khí ở Hạ phủ cũng có chút tương tự với Thượng thư phủ.
Nàng đã quen nên cũng không luống cuống, chỉ cảm thấy có chút khó xử.
Người ngồi trên ghế chủ vị trong đại sảnh còn mặc triều phục, dùng vẻ mặt uy nghiêm yên lặng nhìn Hàn Ngọc Sanh cùng Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh nắm chặt tay nàng, Hàn Ngọc Sanh liếc nhìn hắn một cách khó hiểu.
Có vẻ như Ngọc Thanh còn khẩn trương hơn nàng.
"Hài nhi gặp qua mẫu thân."
Thượng Thư đại nhân nhìn bọn họ, rồi lại hừ lạnh.
"Thứ không nên thân."
Chỉ với một câu, Hàn Ngọc Sanh có thể rõ ràng cảm nhận được Thượng thư đại nhân cũng không phải rất tức giận, chỉ nhìn Ngọc Thanh có chút tiếc nuối mà thôi.
Nhưng ánh mắt nhìn Hàn Ngọc Sanh lại là căm thù đến xương tủy, giống như việc nhi tử bà gả cho tên ngốc như nàng là phí phạm của trời.
Da đầu của Hàn Ngọc Sanh bị cái nhìn này làm cho tê dại, nàng chỉ có thể mặt dày giả bộ không hiểu thâm ý trong đôi mắt của Thượng thư đại nhân.
Nàng làm bộ làm tịch mà ngơ ngác để Ngọc Thanh kéo đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Cũng chính vào lúc này, Hàn Ngọc Sanh mới chú ý tới vẫn còn có một người đang ngồi trên ghế chủ vị của đại sảnh.
Người này là nam tử ngồi trong chiếc kiệu cao quý không thể nói tới trước cổng Thượng thư phủ.
Mà lúc này hắn cũng không mang khăn che mặt, Hàn Ngọc Sanh có thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Hàn Ngọc Sanh nhìn quen vẻ tuấn mỹ của Hạ Vân Hoàn, đối người ngũ quan tinh xảo, xuất sắc của người nam nhân này cũng không có cảm giác gì, chỉ biết diện mạo của hắn so với Ngọc Thanh thì đẹp hơn rất nhiều.
Nàng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn vài lần, kết quả tầm mắt của hắn cũng vừa vặn nhìn lại, chạm vào ánh mắt của nàng.
Hàn Ngọc Sanh yên lặng cùng hắn đối mắt.
Người nam nhân này lại chỉ liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
"Lớn mật, còn không thỉnh an hoàng phi?"
Mông chỉ mới vừa chạm vào ghế, đã có một người giống như quản gia đứng bên cạnh người đó cất giọng quát.
Ngọc Thanh lại nắm lấy tay nàng, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi.
Người vẫn luôn dựa vào ghế thái sư, lười biếng nhìn bọn họ từ lúc tiến vào đến khi ngồi xuống cũng chưa lên tiếng, lúc này đột nhiên cong môi nở nụ cười.
"Không cần câu thúc, nơi này cũng coi như nhà mẹ đẻ của ta, các ngươi cứ dựa theo thói quen ngày thường là được."
Nam nhân phất tay áo ra hiệu bọn họ ngồi xuống.
"Hoàng phi, chuyện này ..."
Ngọc Thanh còn muốn nói cái gì nữa, người nọ đã liếc mắt không vui nhìn hắn, Ngọc Thanh lập tức im lặng.
"Chẳng lẽ ta không phải nhị ca của ngươi sao? Ta trở về gặp người thân và thê chủ của đệ đệ, có gì không thể?"
Lời này làm cho bầu không khí căng thẳng trong đại sản trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, vẻ mặt khẩn trương của Ngọc Thanh cũng được cổ vũ mà buông lỏng ra.
Chỉ có Hàn Ngọc Sanh vẫn đứng thẳng người, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của người đó lại lạnh lùng quét qua nàng một lần nữa.
"Nhị ca."
Ngọc Thanh ngoan ngoãn thuận theo mà gọi một tiếng.
Lại thấy người nọ cong môi, nhìn Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu giống như đang rất hài lòng.
"Thanh nhi, người này là thê chủ của ngươi sao?"
Người này lười biếng chỉ vào Hàn Ngọc Sanh, trong mắt tràn đầy không đồng tình.
"Đúng vậy, nhị ca."
Ngọc Thanh nhanh chóng trả lời.
"Nga, như vậy thì chắc người kia đang rất thương tâm."
Lời này giống như tùy ý nói ra, nhưng Hàn Ngọc Sanh cảm nhận rất rõ ràng người vẫn luôn khẩn trương nắm chặt cánh tay nàng thân thể cứng cờ, cả người run lên một chút.
Hàn Ngọc Sanh ngây người nhìn Ngọc Thanh, một lúc lâu – mới thốt ra một từ.
"Đau."
"A, xin lỗi, thực xin lỗi."
Ngọc Thanh nghe vậy liền cuống quít buông lỏng cánh tay Hàn Ngọc Sanh ra.
"Ta nghe nói thê chủ của đệ đệ là một kẻ ngốc?"
Không chờ Ngọc Thanh phản ứng, nam nhân này đã lạnh lùng nói.
Lúc Hàn Ngọc Sanh nhìn về phía người này, hắn đang bưng chung trà, như đang rất nhàm chán mà đùa nghịch nắp trà.
Vừa thấy nắp trà kia, Hàn Ngọc Sanh lại cảm giác mũi của nàng bắt đầu đau.
Ngọc Thanh hoàn toàn không lên tiếng.
Trầm mặc cam chịu.
Mọi người ở đây ngay từ đầu đã nghe nói về Tống Thư Hoa, bây giờ ngay cả người trong cuộc cũng đã xác nhận, không ai dám nói nữa, đều nhìn Ngọc Thanh bằng ánh mắt thương cảm.
----------------------
Vì Hoàng phi tôn quý, Thượng Thư đại nhân đã tổ chức yến tiệc tẩy trần cho hắn, là thê chủ của Ngọc Thanh nên Hàn Ngọc Sanh không thể không ngồi cùng bàn với người nọ.
Vốn dĩ theo thân phận của Ngọc Thanh, cho dù được Thượng thư đại nhân sủng ái đến đâu, nhưng thân phận tiểu